Chiếc xe vững vàng dừng trong garage. Nghĩ rằng trên xe có người ốm nên hắn đi vô cùng cẩn thận với tốc độ chậm ngang lúc tới bệnh viện. Trong mắt hắn, "đến kỳ đèn đỏ" và "ốm"là như nhau, đều cần được đối đãi cẩn thận như khi mang thai.Thậm chí con gái khi đến kỳ còn đáng sợ hơn cả khi ốm nữa. Vì họ sẽ đau đầu, đau lưng, đau bụng, đau hông, đau toàn thân, họ sẽ gây sự với tất cả mọi người. Và một điểm nho nhỏ không hài lòng cũng đủ khiến họ khó chịu cả nửa ngày.Nên vừa phải chiều chuộng, vừa phải bao dung, lại vừa phải cẩn thận gấp mười lần khi khác.May mà tình huống khó xử thế này, mỗi tháng chỉ có một lần thôi, chứ nếu lặp đi lặp lại hàng ngày, đàn ông trên toàn thế giới này sẽ chết một cách vô cùng nhanh chóng.Cô không nói gì suốt dọc đường đi, về tới nhà cũng chỉ lẳng lặng đi lên phòng, nằm xuống giường quay mặt vào trong, một điệu bộ không muốn để ý tới thế giới. Hẳn nhớ lại bữa trưa nay cô chẳng ăn được gì mấy, giờ này chắc đã đói, liền thở dài, đi xuống bếp xem có gì phù hợp với tình trạng hiện tại của cô không.Đêm qua cô ngất xỉu trong phòng tắm, bác Hoa biết chuyện đã nấu cháo để sẵn, đề phòng cô đói bụng thì có thể lấy ra ăn bất kì lúc nào. May mắn nồi cháo trên bếp vẫn còn hơi ấm, hắn múc ra một nửa bát, lấy thìa, nhẹ tay nhẹ chân bưng lên trên phòng."Mình có nên đút cho em ấy không nhỉ?", suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu khiến hắn mỉm cười. Hắn muốn tự tay đút cho cô từng thìa cháo, cũng coi như là một cách thể hiện tình cảm đi. Nếu như ngày ngày quan tâm chăm sóc, hắn tin một ngày nào đó, cô sẽ không hiểu lầm ý tốt của hắn thành những thứ linh tinh gì đó nữa.Nhưng khi cửa phòng mở ra, đối mặt với ánh mắt kì quái của cô, hắn lại nghĩ lại. Tình cảnh này, tự tay đút cháo cho cô ăn có lẽ là một tiến triển mang tính đột phá, nhưng lại hơi quá nhanh. Điều này làm hắn sợ hãi, nếu như hắn đột nhiên quá gần gũi khiến cô phản cảm, sau đó tiếp cận lại độ khó sẽ tăng gấp nhiều lần."Cháo bác Hoa nấu, cô có ngồi dậy ăn được không?"Sắc mặt cô trắng bệch như không còn chút máu nào sau mấy cơn đau bụng đột ngột. Thử chống tay ngồi dậy, nhưng cơ thể mệt mỏi khiến cô chẳng còn thiết tha gì việc ăn uống nữa."Bây giờ tôi không muốn ăn, anh đặt ở đó đi, lát nữa tính sau."Hắn thở dài, sức khỏe không tốt thì tâm trạng cũng không vui. Nhất định là nếu để lại bát cháo ở đây mà đi ra ngoài theo lời cô nói, thì lúc hắn quay lại, bát cháo này vẫn sẽ còn nguyên chưa từng được động qua dù chỉ là một miếng. Hắn cũng đã từng trải qua những ngày tháng ốm đau, mệt mỏi, động ngón tay còn không muốn động, nói gì đến ngồi dậy ăn cháo.Xem ra không để hắn ra tay là không được. Là do cô chẳng thể ngồi dậy tự ăn, sau này cô nhớ lại, chắc cũng chỉ nghĩ rằng hắn có lòng tốt giúp đỡ thôi... nhỉ? Làm sao có thể ngờ được người đàn ông này đang ôm tâm tư khác.Đặt bát cháo xuống mặt tủ đầu giường, hắn nhẹ nhàng ôm cô lên, cầm gối nhét vào sau lưng, giúp cô nửa ngồi dựa vào gối đầu và thành giường. Sau đó đứng ngay bên cạnh, cầm bát cháo lên, xúc từng thìa đưa đến bên miệng của cô."Cô muốn có sức cãi nhau với tôi thì phải ăn mới được."Phải ăn thì đúng rồi, nhưng đâu ra chuyện muốn có sức cãi nhau với hắn thì phải ăn cháo do hắn đút. Nhận thấy hành động của hắn giống như đang dỗ dành một đứa trẻ con ương bướng, cô ngượng chín mặt, đưa tay ra muốn đón lấy bát cháo."Để tôi tự ăn được rồi."Nhưng không ngờ hắn ngay lập tức rụt tay lại, hại bàn tay của cô chạm vào khoảng không lại ngượng ngùng thu về. Hắn hắng giọng, vô tình liếc nhìn sang bên trái."Tôi không tin cô. Ngoan ngoãn ngồi im đi."Biết không thể thay đổi suy nghĩ của hắn, vì hắn đã muốn làm gì, là sẽ nhất quyết làm cho bằng được, mặc kệ người khác phản đối. Cô đành ngồi im, há miệng ăn từng ngụm cháo hắn đưa tới. Chỉ có đôi bàn tay mảnh dẻ không ngừng xoắn góc chăn tiết lộ tâm tình đang vô cùng căng thẳng.Một thìa lại nối tiếp một thìa, lưng bát cháo đã thấy đáy.Hắn không mấy tình nguyện dừng lại, lần nữa giúp cô nằm xuống rồi mới quay người đi ra.Vừa ra đến cửa, như sực nhớ ra điều gì quan trọng, hắn lại quay vào, chăm chú nhìn người trên giường. Cô bị hắn nhìn tới mức chẳng hiểu ra làm sao, chưa kịp lên tiếng hỏi đã nghe hẳn nói."Đừng suy nghĩ nhiều, vì cô là bệnh nhân nên tôi mới miễn cưỡng quan tâm một chút thôi đấy."Cô thở dài, không cần hắn nói cô cũng biết. Mọi chuyện không phải quá rõ ràng rồi sao? Vì người hẳn yêu là chị gái cô, nên cho dù ghét cô thế nào, cũng vẫn phải để ý một chút tới sống chết của cô. Vì điều hắn lo sợ nhất, là khiến chị cô đang ở trong trại giam còn phải bận lòng về những người đang ở bên ngoài.Trái tim cô vài phút trước vừa được hơi ấm từ mấy ngụm cháo kia sưởi ấm, giờ lại bị hắn ném vào hầm băng lạnh lẽo. Cô không nhịn được nghĩ lại chuyện trước kia của hai người, à không, ba người mới đúng.Hắn và chị cô ở bên nhau có lẽ bắt nguồn từ chuyện mười năm trước, vậy nếu hắn biết người đã cứu hắn thực sự là cô chứ không phải chị, liệu câu chuyện này có thể có một kết quả khác hay không?