Hoàng thở dài, bàn tay đặt trên chốt cửa lại buông xuống, hắn quay người lại đi đến bên giường. Chưa hỏi rõ được câu chuyện mười năm trước, nhưng thôi vậy, nể tình cô đang là người bệnh, hắn không muốn ép cô.Vả lại, hiếm khi thấy được bộ dạng yếu đuổi này của cô, hắn không nỡ khiến cô buồn lòng thêm nữa. Đâu phải lúc nào cũng có thể nghe thấy cô kêu “Đau bụng quá", trước ngày hôm nay, hắn nghĩ chỉ có trong mơ mới đưỢc nghe cô gái bướng bỉnh này than như vậy."Đau lắm không?"Bàn tay dày rộng và ấm nóng đặt lên thành bụng, giọng nói của hắn cũng vô thức nhẹ nhàng hơn bình thường. Cô hơi giật mình nhưng cũng bình tĩnh lại ngay. Dù sao mình cũng đang là người bệnh, được người khác chăm sóc một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà.Cảm nhận làn da ở phần bụng của cô từ lạnh lẽo dần dần chuyển thành ấm áp, và mềm mại hơn, hắn cười cười. Có tác dụng đấy chứ, không uống công hắn xoa cho cô."Có đỡ chút nào không?"Hắn hỏi cô, giọng nói không tự chủ được mang theo chút âm mũi nhẹ nhàng, giống như tình nhân thủ thỉ bên tai nhau, lại giống như lời quan tâm của chàng trai khi người thân yêu đang đau ốm. Nhưng hồi lâu không thấy cô trả lời, hắn ngước mắt nhìn người đang năm trên giường, hô hấp đều đều, một tay xuôi theo thân người, một cánh tay buông thống xuống. Lông mày ban nãy nhíu chặt có lẽ vì đau đớn đã giãn ra, và hai hàng mi đã khép lại từ lúc nào.Hắn chỉnh lại tư thế tay chân cho cô, cánh tay vừa buông thống được đặt xuôi theo thân người như tay kia, nhưng trong cơn mơ, cô lại lần nữa khẽ nhíu mày, bàn tay đặt lên trên bụng, lung tung ấn vào.Cầm lấy tay cô, đặt xuống giường, không để cô tiếp tục lộn xộn, hắn nhẹ nhàng leo lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, tiếp tục công việc còn dang dở. Đặt tay lên bụng cô xoa xoa, chú ý thấy lông mày cô lại giãn ra mới yên tâm nở nụ cười, giữ nguyên lực độ xoa tiếp.Cứ xoa như vậy cho tới khi chính hắn cũng thấy hai mắt díu lại, cơn buồn ngủ kéo đến, hắn mỏi mệt nhắm hai mắt lại. Bàn tay vẫn đang đặt trên thành bụng của cô.Cả một đêm trôi qua an lành, hai người đều không thức dậy lần nào giữa chừng. Sáng hôm sau, cô thức giấc theo đồng hồ sinh học, đôi mắt mơ màng mở ra, chợt thấy có gì đó khác thường. Bên cạnh cô có người.Người nằm bên cạnh cô vẫn giữ tư thế như tối qua, nằm nghiêng về phía này, bàn tay đặt hờ trên bụng cô. Trong cơn mơ, cảm nhận được người trong lòng hơi cựa quậy, hắn nghĩ cô lại khó chịu, bàn tay đang đặt trên bụng cô liền vô thức xoa xoa, miệng nói vài lời an ủi mà cô không nghe rõ lắm."Đỡ đau chưa? Anh ôm vợ này, ôm ôm là hết đau... Mệt quá, để anh ngủ thêm một chút.."Cô trơ mắt nhìn hắn thuần thục như đã từng làm qua vô số lần, xoa xoa bụng rồi vươn tay ôm mình vào lòng, đặc biệt là, còn nói ra những lời này nữa. Sức lực của người đàn ông cho dù đang ngủ cũng không phải thứ cô có thể dễ dàng giãy ra được, liền an phận nằm trong lòng hắn.Khuôn mặt cô kề sát vào cổ áo sơ mi xộc xệch của người đàn ông. Tiếng tim đập vững vàng của hắn như tiến thẳng vào tai cô. Từng nhịp từng nhịp đều đặn và an ổn, giống như hắn đang kề sát vào sự bình yên duy nhất của cuộc đời.Cả không gian chỉ còn lại tiếng tim đập và tiếng hít thở của hai người. Tư thế này giúp cô nhìn thấy rõ lồng ngực hắn phập phồng lên xuống. Không hiểu sao, nhìn thấy những biểu hiện của sự sống trên người hắn, trong lòng cô lại bình tĩnh và an yên hơn bao giờ hết.Hån vẫn sống khỏe mạnh bên cạnh cô. Như vậy không phải đủ rồi sao? Cô đâu phải một người quá tham lam, người cô yêu chỉ cần bình an, mạnh khỏe và luôn hạnh phúc, với cô là quá đủ rồi. Bởi vì, tình yêu không phải là chiếm hữu, tình yêu là sự cho đi.Khóe miệng cô cong lên một nụ cười nhàn nhạt, vô thức dụi đầu vào ngực hẳn, cô nhắm mắt lại lúc nào không hay.Lần nữa tỉnh dậy, chỉ còn một mình cô đang nằm trên giường. Đệm chăn bên cạnh lạnh tanh, chắc hắn đã rời khỏi đây từ sớm. Cô nhắm mắt lại, hồi tưởng lại dư vị thức giấc trong vòng tay của người mình yêu. Không nên quá tham lam, chỉ như vậy thôi, một chút lưu luyến như vậy thôi, cũng đủ hơi ấm cho cô cả một nửa cuộc đời còn lại.Giữa căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông điện thoại vội vã vang lên, thu hút sự chú ý của cô. Một số máy bàn không có trong danh bạ. Cô nghe máy, đầu dây bên kia chỉ có tiếng hít thở, không thấy ai nói gì."Alo.. alo.. ai vậy? Nếu không lên tiếng tôi sẽ cúp máy đấy."Ngay khi cô chuẩn bị chạm vào kí hiệu kết thúc cuộc gọi màu đỏ trên màn hình, người bên kia lên tiếng. Chỉ một từ thôi, tuy giọng nói có chút nghẹn ngào nhưng cũng đủ để cho cô nhận ra người đó là ai. Tốt xấu gì cũng là giọng nói của người từng cùng cô chung sống dưới một mái nhà suốt hơn hai mươi nụ cười nửa miệng chẳng chút vui vẻ nào, chỉ càng khiến khuôn mặt hắn trở nên lạnh lùng và đáng sợ hơn.năm."Tâm.."Cô thở dài, từ ngày trước, mỗi lần chị gái gọi điện cho cô thì đều có chuyện gì đó cần nói. Cô rất yêu quý, cũng rất tôn trọng chị gái của mình, nhưng dường như vẫn có một khoảng cách gì đó, khiến hai người không thể mở rộng lòng san sẻ với nhau.Nhất là sau khi xảy ra chuyện mười năm trước."Có chuyện gì vậy chị?"Đây là một trong những lần hiếm hoi chị cô chủ động gọi cho cô sau khi vào trại giam. Chị ta từng gọi rất nhiều cho bố mẹ cô, cho Hoàng, nhưng gọi cho cô, thì đếm trên đầu ngón tay. Thậm chí, nếu người ở trong trại giam xảy ra chuyện gì, thì người được thông báo cũng là em rể của chị ta, chứ không phải người mang tiếng là em gái như cô."Tâm... Em gái chị... Chị vừa mơ thấy ác mộng đáng sợ lắm.."Một cuộc điện thoại này có thể thành công khiến cô thở dài nhiều hơn cả hai ba ngày trước cộng lại. Mơ thấy ác mộng thì gọi cho cô làm gì