"Cậu lại vào đó thăm Dương à? Sao cậu cứ phải quan tâm đến chị ta mãi như vậy chứ, tự chăm sóc lấy bản thân mình đi đã."Hồng cảm thấy bất bình thay cho bạn thân của mình, lúc nào cũng quan tâm đến người khác, nhưng đổi lại chẳng được gì cả, người ta đâu có coi sự quan tâm của cô ra gì. Thậm chí còn dựa vào đó, lợi dụng cô, làm nhiều chuyện cốt chỉ để mang lợi ích về tay.Sống trong những gia đình như bọn họ, đáng ra phải nhận thức rõ ràng mọi thứ từ lâu. Thật không biết cô bạn thân này là ngây thơ hay là ngu ngốc nữa, bao nhiêu năm nay vẫn không chịu hiểu. Hi vọng xa vời vào thứ gọi là tình thân giữa những người không hẳn là cùng huyết thống, đó là chuyện ngu ngốc nhất trên đời.Trong cái giới này thiếu gì những chuyện anh em trở mặt vì tranh giành gia sản, hay vì tiền, vì tình mà sẵn sàng đánh giết nhau. Gia đình hòa thuận, gia giáo, thảo hiền... đều chỉ là bộ mặt giả dối để trưng ra bên ngoài cho đẹp. Cứ giữ mãi suy nghĩ ngây thơ, sẽ bị người ta nuốt chửng chẳng để lại mẩu xương nào."Ừ, tớ vừa vào thăm chị ấy, chị ấy nói bị bắt nạt. Nhưng tớ chẳng thể làm được gì để giúp chị ấy cả, thật sự vô dụng."Hồng thở dài, cô bạn thân của cô lại đang bắt đầu chìm đắm trong sự tự trách. Nói dễ nghe thì là lương thiện, nói khó nghe một chút, thì tâm tình thánh mẫu lại nổi lên. Đến giờ cô vẫn chẳng thể hiểu tại sao bạn thân của mình lại bất chấp tất cả để lo lắng quan tâm cho Dương như thế."Nghe tớ nói này Tâm, cậu không muốn hại người, việc này rất tốt. Nhưng đề phòng người khác thì nhất định phải có. Nhất là những người như Dương, chị ta hoàn toàn không đơn giản như những gì thể hiện bên ngoài để cậu nhìn thấy đâu. Đừng có người ta nói gì cũng tin, bị bán đi lúc nào không biết đấy."Hồng móc ruột móc gan nói ra lời cảnh báo với bạn thân của mình, nhưng không nghĩ tới bạn thân không hề cảm kích.Trái lại, còn khiến bạn thân không hài lòng với mấy lời đó."Cậu không được nói như vậy. Đó là chị gái của tớ, trước giờ chị ấy luôn đối xử tốt với tớ. Có tâm đề phòng là đề phòng người ngoài, làm sao có thể đề phòng người thân được. Giống như cậu ấy, cậu rất tốt với tớ, đương nhiên tớ phải chân thành đối đãi với cậu rồi."Nhìn từ góc độ của Hồng, thì Dương vô cùng khéo léo tỏ ra mình là người bị hại, khéo hiểu lòng người, luôn luôn nhường nhịn. Nhưng tới khi mọi chuyện kết thúc, kết quả cuối cùng luôn luôn là chị ta được lợi. Một lần hai lần thì cô không chú ý, nhưng lần nào cũng vậy. Bạn thân của cô luôn mang tiếng xấu rồi chịu thiệt về mình.Vì thế, cho dù không có chứng cứ gì, cô cũng có thể dễ dàng đoán được con người đó không hề đơn giản, có khi tất cả mọi người đều bị chị ta xoay như chong chóng từ lâu. Như chồng của Tâm nhớ mãi không quên chị ta, mà gia đình cậu ấy, đến chính Tâm cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, còn đem lòng áy náy.Cao thủ, thực sự là cao thủ chơi mưu hèn kế bẩn. Tính kế người ta, lại còn để người ta lòng đầy áy náy hai tay dâng lên tất cả mọi thứ, hễ có ai nói xấu cũng lập tức ra mặt bảo vệ."Đến nơi rồi, cậu về nghỉ sớm đi. Đừng quên những gì tớ nói."Hồng cũng không muốn phí lời khuyên can nữa. Tuy rất lo lắng cho bạn thân mình, nhưng chính cô ấy còn không cho là đúng, cô có cảnh báo thêm nữa cũng chẳng có tác dụng gì, còn có nguy cơ làm tình bạn rạn nứt."Ừ, cảm ơn cậu nha. Bye bye."Miệng ậm ừ nhưng trong lòng Tâm vẫn tin tưởng vững chắc vào nhân phẩm của chị gái. Sống chung một mái nhà suốt hai mấy năm, nếu cô nghi ngờ đã sớm nghi ngờ từ lâu rồi.Đến giờ, trong lòng cô đã hình thành nhận thức thâm căn cố đế về hình tượng của chị gái, dễ gì có thể vì một vài câu nói không đầu không cuối mà giao động.Vào đến nhà, cô mệt mỏi thay đồ, rồi bò lên giường ngủ, lờ mờ nhớ rằng khi đang ở trên xe của Hồng có nghe thấy tiếng điện thoại rung, nhưng cơn buồn ngủ đã cuốn cô ra khỏi ý nghĩ cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn.Nếu cô mở điện thoại lên lúc này, sẽ đọc được tin nhắn chứng thực suy đoán mơ hồ hồi sáng. Hoàng thật sự muốn mời cô ra ngoài hẹn hò, buổi tối lãng mạn, chỉ có hai người.Nhưng đáng tiếc là cô đã lê thân thể mệt mỏi lên giường ngủ, tin nhắn của hắn cũng đã bị bỏ quên đến tận bảy giờ sáng hôm sau.Từ tràn đầy chờ mong đến vô cùng thất vọng chỉ có vài tiếng khoảng cách ngắn ngủi, trong vài tiếng ấy, hắn chỉ hận không thể chạy đi tìm cô, lôi người đến điểm hẹn. Cách vài phút lại liếc nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại, rồi nhìn ra cửa nhà hàng, mong thấy được một bóng dáng thân quen.Khi cô tỉnh giấc, đồng hồ treo trên tường kim ngắn đã chỉ đến số bảy. Hơn bảy giờ sáng ngày hôm sau, cô đã ngủ qua cả nửa buổi chiều và buổi tối, cơm nước cũng quên luôn.Quả nhiên khi tâm tình bị kích thích, cô sẽ nhịn không được muốn ngủ để tự điều chỉnh lại. Cách này không tệ, ít ra hiện tại cô cũng bình tĩnh hơn một chút, có thể suy xét vài vấn đề rồi.Vừa đánh răng rửa mặt