“Cố gắng lên, có các anh em ở đây luôn ủng hộ mày.
Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói, tao sẽ hỗ trợ hết sức luôn, đến khi mày theo đuổi được người ta thì thôi.”
Lời khẳng định của Đức thành công làm người đang trên giường bệnh bật cười, và khiến một người anh em khác không nén nổi tò mò.
Mới qua một ngày mà Thiện lại cảm thấy hai người anh em thân thiết đang có bí mật riêng, khỏi phải nói, cảm giác này vô cùng khó chịu.
“Theo đuổi ai cơ? Bọn mày nói rõ ra xem nào.
Nói chuyện cứ lấp lửng thì ai mà hiểu được.”
Không để người anh em của mình tò mò quá lâu, Đức cười cười mờ ám, nháy mắt một cái.
“Thì… có người đang muốn theo đuổi bà xã nhà mình ấy mà, chuyện tình thú vợ chồng nhà người ta, tao với mày tự hiểu với nhau được rồi.”
Hoàng liếc nhìn hai người anh em, cũng không phản bác lời Đức nói, xem như là ngầm đồng ý.
Hắn cầm điện thoại, do dự, suy nghĩ xem có nên chủ động tìm cô hay không.
Nếu tìm thì có vẻ hơi nhiệt tình thái quá, nhưng xem tình hình này, có lẽ cô sẽ chẳng chủ động gọi cho hắn đâu.
“Theo đuổi người ta thì phải chủ động, phải nhiệt tình lên.
Nào, mày là đàn ông, đừng có chần chừ nhiều quá.
Con gái không thích mấy thằng hay suy tính quá nhiều đâu, thỉnh thoảng mày manh động một tí cũng được.”
Được người anh em thân thiết tiếp thêm động lực, hắn quyết định gọi cho cô.
Người ta hay bảo “núi không chào ta thì ta đi chào núi”, cô không chủ động quan tâm tới hắn thì hắn nên là người chủ động.
Vả lại, đàn ông chủ động vốn dĩ cũng là lẽ thường tình.
“Thuê bao quý khách vừa gọi đang tắt máy hoặc ngoài vùng phủ sóng, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Vang lên từ điện thoại không phải giọng nói dịu dàng quen thuộc của cô mà là đoạn IVR lạnh băng không chút tình cảm của tổng đài.
Cô đang tắt máy.
Thời gian gần đây, thật khó khăn để có thể gọi được cho cô, lúc thì hết pin, lúc thì tắt máy.
Hoặc là hắn xui xẻo trùng hợp gọi đúng lúc cô không liên lạc được, hoặc là bản thân cô bài xích chuyện liên hệ với hắn.
Hiện tại chỉ có hai trường hợp như vậy, nhưng trùng hợp thì chỉ có thể trùng hợp đến hai hoặc ba lần, nên hắn nghiêng về khả năng thứ hai hơn.
Cô đang tránh mặt hắn.
Hắn không nhịn được tức giận khi nghĩ tới chuyện này.
Tránh mặt hắn là để tránh khiến “ai đó” hiểu lầm, hay cô đang muốn bóp chết chút hi vọng nhỏ nhoi đang nhen lên trong lòng hắn?
Trong lúc này, lòng hắn thì nóng như lửa đốt, tức giận, lo lắng, hoang mang, thất vọng… vô số cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau.
Còn cô thì sao? Có lẽ cô đang vui cười, hạnh phúc bên người khác.
Chính miệng cô đã từng khẳng định đã có người trong lòng, bây giờ chắc hai người đang ở bên nhau nhỉ?
Suy tưởng trong đầu càng làm hắn thêm bực bội, muốn bỏ mặc hết tất cả để chạy đi tìm cô, ít nhất cũng có thể hỏi cho rõ ràng.
Rốt cuộc cô coi hắn là gì, để rồi giày vò hắn đến như vậy, và hắn phải làm sao nữa thì cô mới vừa lòng.
Không đành lòng nhìn người anh em cùng lớn lên với mình đau khổ vì tình như vậy, nhưng Đức và Thiện cũng không biết làm cách nào để giúp hắn.
Dù sao cũng là chuyện riêng của gia đình hắn, hai người tuy là bạn thân, cũng chẳng hiểu rõ ngọn ngành.
Hắn lại không phải người thích tâm sự, chưa từng nói ra những tâm tư chôn giấu trong lòng.
Hiện giờ, cô đúng là đang ở bên một người khác, nhưng không phải gã đàn ông hay “người trong lòng” nào cả, mà là Hồng – người bạn thân thiết nhất của cô.
Hồng giống như một quân sư, là người hiểu cô nhất, cũng biết nhiều thứ nhất.
Đàn ông gặp chuyện ngoài ý muốn thường có xu hướng giải quyết một mình, đến khi quá khó khăn, vạn bất đắc dĩ mới nhờ người khác.
Còn phụ nữ thì khác, phụ nữ trời sinh mềm yếu, gặp vấn đề thường thích tâm sự với những người thân thiết.
Giống như cô, rất hay tâm sự với Hồng.
“Tớ chỉ lo cho cậu thôi, cậu vừa hiền lành vừa dễ tin người, lúc nào cũng bị người ta bắt nạt.”
Hồng thở dài nhìn cô bạn thân của mình, đối với Hồng, cô như một cô gái nhỏ, lương thiện và đáng yêu, xứng đáng được nâng niu cưng chiều hơn là dính vào vô số những chuyện thị phi khó giải quyết.
Cũng chính vì vậy, trước giờ Hồng luôn ủng hộ Duy, theo lời cô ấy, thì chỉ có sự dịu dàng của Duy là xứng đáng với cô mà thôi.
Còn chồng cô hiện tại, xin lỗi nhé, người thừa kế nhà họ Lục thì sao chứ? Chỉ riêng một điểm “từng yêu chị gái cô”, đã đủ để anh ta không có cửa rồi.
Nhưng cô đã lựa chọn, là bạn thân, Hồng cũng không có lập trường để phản đối.
“Cậu lo lắng gì chứ, đều là người trưởng thành cả rồi, tớ biết mình cần làm gì và sẽ làm gì mà.
Yên tâm đi.
Cậu lo lắng cho tớ cứ như gà mẹ bảo vệ gà con ý.”
So sánh như vậy cũng không sai, Hồng và cô xêm xêm tuổi nhau, tính tình cô ấy lại vui tươi và xốc nổi, ai nhìn vào cũng không thể tưởng tượng được, người luôn luôn tìm mọi cách bao bọc, che chắn bảo vệ bạn mình thực ra lại là cô ấy.
Cô ấy luôn vui cười, bởi từ lâu đã nhìn rõ lòng người ấm lạnh, rất nhạy cảm nên với ác ý của người khác, nên luôn quan niệm không thể hoàn toàn tin tưởng một ai, nhất là những người như Dương.
“Không lo lắng sao được.
Cậu lúc nào cũng lo nghĩ cho người khác, nhất là cho Dương.
Nghe tớ đi, chị ta chẳng tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu, cậu tin tưởng vừa vừa thôi, cũng quan tâm vừa vừa thôi.
Mà tốt nhất là đừng có để ý đến chị ta nữa, ai biết chị ta sẽ làm ra chuyện gì chứ.
Hừ, cậu cứ sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc của cậu, liên quan gì đến người khác.”
Hồng trước giờ chưa