Tô Ý Nhiên ho khan trong lòng, vẫn là nhanh chóng làm chính sự thôi...Cậu thấy Trương Tiểu Hồng hết bận việc, nói chuyện với cô một chút, biết được gần đây việc kinh doanh trong cửa hàng vẫn rất tốt, những phương diện khác cũng cũng không có vấn đề gì, cậu không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Cậu lại thông báo cho Trương Tiểu Hồng vài chuyện, khích lệ vài câu, bảo cô tiếp tục đi làm việc.Cậu lại nhìn bảng ghi chép tiêu thụ đồ ngọt trong cửa hàng, tìm máy quay để live stream, cầm tay anh Đình, muốn rời khỏi đi ăn cơm tối.Lúc lướt qua quầy hàng, Tô Ý Nhiên đảo mắt qua, đột nhiên thấy tượng gỗ vật biểu tượng "Nhất Thính" xấu xí trong cửa hàng.Tô Ý Nhiên: "..." Thiếu chút nữa quên béng luôn cái này.Cậu nhớ đến trước đó dân mạng phân tích tượng gỗ này "chục triệu" có chứng cứ, hiện tại biết thân phận của anh Đình lại làm cho cậu không khỏi hoài nghi cái tượng gỗ xấu này thật sự như lời dân mạng nói là xuất thân từ tượng gỗ chục triệu.Cậu buông lỏng tay anh Đình ra, đi tới lấy tượng gỗ trong quầy ra, cẩn thận ôm vào trong ngực, đi ra ngoài: "Đi thôi, cầm cái này về nhà."Cố Uyên Đình nhìn thấy cậu cẩn thận từng li từng tí một, lại nhìn cái tượng gỗ xấu cay mắt trong ngực cậu, không khỏi nhớ tới kiệt tác của mình: "..."Hắn cầm tượng gỗ trong ngực Nhiên Nhiên, muốn che giấu lịch sử đen tối của mình đi: "Vứt cái này đi, không đẹp." Hắn chột dạ chỉ nói là không đẹp, bẻ cong sự thật nghiêm trọng.Tô Ý Nhiên nghe hắn nói kiểu lời bại gia này, không nhịn được lườm hắn một cái: "Không được, cầm."Cố Uyên Đình không thể làm gì khác hơn là nghe lời cầm.Hai người đi đến chiếc xe ở ven đường, xe ngày hôm nay họ lái là chiếc mà Tô Ý Nhiên đã từng thấy, tài xế Tiểu Chu đưa đón Cố Uyên Đình dùng siêu xe, theo lời Cố Uyên Đình nói lúc đó, là công ty cho hắn dùng...Cố Uyên Đình về nước thẳng thắn với cậu, chưa tới hai ngày đã lái chiếc xe này tới, không chịu lái chiếc xe hồi trước họ vay mua nữa, hơn nữa hắn còn trả hết tiền mua xe, kể cả tiền trả góp mua nhà cũng trả hết, nhanh chóng đẩy xe cho thị trường xe cũ ở ngoại ô thành phố.Siêu xe mới tính năng tốt, tính an toàn cao, Tô Ý Nhiên cũng thích, tuy rằng không biết sao anh Đình lại gấp gáp muốn bán xe cũ đi như bị phỏng tay thế, mà cậu vẫn đồng ý cách làm của anh Đình.Lúc ngồi trên xe, Cố Uyên Đình tiện tay vứt tượng gỗ ra ghế sau.
Tô Ý Nhiên nghe tiếng tượng gỗ rơi xuống ghế phát ra tiếng trầm trầm, tim cũng thót một cái, vội vã quay đầu nhìn, trách cứ hắn: "Anh nhẹ một chút đi."Cố Uyên Đình: "..."Cố Uyên Đình cài dây an toàn cho Nhiên Nhiên, giải thích: "Không sao, loại gỗ này rất chắc, ném không hỏng được."Tô Ý Nhiên liếc mắt nhìn hắn, tạm thời không lên tiếng, Cố Uyên Đình thấy cậu như vậy là thấp thỏm, đang muốn cài dây khởi động xe, đột nhiên lại nghe Nhiên Nhiên nói: "Anh chờ một chút."Cố Uyên Đình quay đầu nhìn cậu, thấy Nhiên Nhiên nghiêm túc, chẳng hiểu ra sao, không khỏi càng thêm thấp thỏm: "Làm sao thế?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)Tô Ý Nhiên cầm lấy tay Cố Uyên Đình, làm Cố Uyên Đình ngoài ý muốn là Nhiên Nhiên hôn mu bàn tay hắn.Sau đó Tô Ý Nhiên lại giống như Cố Uyên Đình vừa nãy, liên tục hôn mỗi một ngón tay của hắn, mới hài lòng buông tay hắn: "Đi thôi."Vừa nãy cậu đã muốn làm như vậy rồi, chỉ là bị vướng bởi nhân viên cửa hàng, không tiện làm, giờ thì cậu hài lòng.Cố Uyên Đình không nghĩ tới Nhiên Nhiên lại hôn hắn đáng yêu như vậy, bị cậu làm cho lòng ngứa ngáy đòi mạng."Cách" một tiếng, hắn cởi dây an toàn của mình, đột nhiên chồm người qua nâng khuôn mặt nhỏ của Nhiên Nhiên lên, mãnh liệt hôn.Tô Ý Nhiên không phòng bị, chưa tới vài giây đã bị anh Đình hôn đến chóng mặt, vừa thoải mái vừa không chịu được.Mãi đến khi Tô Ý Nhiên bị hôn sắp không thở nổi vươn tay đẩy hắn ra, Cố Uyên Đình mới ngừng lại.Cố Uyên Đình mới hơi tách ra, lại thấy Nhiên Nhiên bị hắn hôn hai má đỏ bừng, đôi mắt mờ mịt.
Tim hắn đập nhanh hơn, lại không chịu nổi, cúi đầu hôn lần nữa.Tô Ý Nhiên: "..." Ưm...Cuối cùng hai người cũng tách ra, thở hổn hển một hồi lâu, mới chậm rãi khởi động xe.Cố Uyên Đình đưa cậu đến nhà hàng riêng, lúc đến nơi, Tô Ý Nhiên còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, vẫn còn thẹn thùng.Cố Uyên Đình giới thiệu cho cậu: "Nhà hàng này lâu năm, món ăn ở đây không tệ, cũng rất nổi tiếng, lát nữa gọi nhiều món chút."Tô Ý Nhiên gật đầu, bị lời anh Đình nói dời lực chú ý đi, phát hiện nhà hàng này không giống nhà hàng lắm, giống dinh thự thời cổ hơn, đi vào cửa là thấy nước chảy cầu nhỏ như một khu vườn xinh xắn.Bọn họ vào dinh thự, bên trong được trang trí kiểu giả cổ, nhân viên phục vụ mặc cổ trang khiến người ta cảm thấy rất mới mẻ.Mãi đến khi hai người được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng riêng, Tô Ý Nhiên mới có cảm giác đây là một nhà hàng, lúc gọi đồ ăn xong cũng không khỏi mong đợi.Lúc chờ đợi món ăn, cậu lại nghĩ tới tượng gỗ, vì vậy lại bắt đầu chất vấn anh Đình: "Cho nên miếng tượng gỗ đó căn bản không phải là Tử Du Lê bình thường, là Tử Du Lê chục triệu mà truyền thông đưa tin, đúng không?"Cố Uyên Đình còn tưởng rằng việc này đã qua rồi, giờ cậu thình lình lật nợ cũ lên, hắn cứng đờ gật đầu: "Đúng vậy."Hắn thấp thỏm xin lỗi: "Xin lỗi, anh sai rồi." Sợ cậu không chấp nhận nên cả người hắn cứng ngắc.Tô Ý Nhiên nhìn anh Đình cứng đờ cả người, nhịn không được bật cười: "Em biết ngay." Cậu bóp mũi hắn, lại chọc chọc, "Đồ lừa đảo nhà anh."Cố Uyên Đình nhìn thấy cậu bật cười, cảm nhận được cậu thân mật mới thở phào nhẹ nhõm.Tô Ý Nhiên nói: "Miếng gỗ này đắt quá, không nên đặt trong tiệm, sau này đặt ở trong nhà chúng ta đi." Tuy rằng phung phí của trời, khắc miếng gỗ đắt thành ra như vậy, mà vẫn là tâm ý của anh Đình, nên cất giấu đi.Cố Uyên Đình nghe cậu nói "nhà chúng ta", trong lòng nóng lên, hắn gật đầu.Tô Ý Nhiên nghĩ đến gì đó, lại hỏi: "Đúng rồi, gỗ còn lại đâu? Bán đi rồi à?"Cố Uyên Đình: "...!Không, để ở kho."Tô Ý Nhiên nghĩ đến tình cảnh miếng gỗ đặt ở trong nhà kho tối tăm: "..." Được rồi, coi như là bảo quản...Từ việc Tử Du Lê này cậu lại nghĩ đến thân phận của anh Đình.
Mấy ngày nay, mỗi ngày anh Đình đều ở nhà cùng cậu, chỉ là lúc rảnh rỗi vào thư phòng dùng máy tính xử lý một vài sự vụ.Những ngày gần đây, lúc cậu rảnh cũng điều tra một chút tư liệu liên quan đến Cố gia, biết rõ Cố gia hơn.
Tập đoàn lớn như vậy, anh Đình thân là người thừa kế tất nhiên có trách nhiệm lớn hơn, mà cứ sống chung với cậu làm sao được?Tô Ý Nhiên nói sự lo lắng của mình ra, Cố Uyên Đình biết vấn đề này, nghe Nhiên Nhiên hỏi như vậy, dỗ dành cậu: "Đừng lo, bên nước D anh đã xử lý hết rồi, để lại mấy người ở bên đó làm việc.
Một tập đoàn vận hành không phải chỉ dựa vào một người, khoảng thời gian này có chuyện gì chỉ cần mở họp video, dùng máy tính chỉ huy từ xa là được.""Hơn nữa, thị