Tô Ý Nhiên vốn nhắm hai mắt sắp ngủ: "...???"
Cậu cạn lời mở mắt ra, thấy anh Đình rất nghiêm túc, nhíu mày, không phải chứ, bảo bảo này còn chưa ra đời đâu, sao đã muốn sinh đứa nữa rồi?
Cố Uyên Đình còn ôm cậu lắc lắc, nghiêm túc hỏi cậu: "Có được không? Em đồng ý không, Nhiên Nhiên?"
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên nói: "Anh cúi đầu xuống chút, em cho anh biết." Cậu thấy đầu Cố Uyên Đình đến gần, lại nói, "Đầu cúi thấp xuống chút, thấp hơn một chút."
Cố Uyên Đình nghe lời cúi thấp đầu xuống.
Tô Ý Nhiên nhìn đầu hắn thấp xuống, rút cánh tay đang bị ôm vào trong ngực ra, đập vào gáy hắn một cái, phát ra một tiếng "bốp" lanh lảnh.
Cố Uyên Đình: "..."
Tô Ý Nhiên mặc kệ hắn, thu tay về nhắm mắt lại, ngủ.
Cố Uyên Đình: "..."
Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên nhắm hai mắt không để ý đến hắn nữa, lòng cảm thấy oan ức, mà cũng không dám quấy rối cậu ngủ.
Lúc nghe hô hấp của Nhiên Nhiên từ từ trở nên trầm lắng, hắn ôm Nhiên Nhiên, cúi đầu hôn trán cậu một cái, mà vẫn không từ bỏ suy nghĩ này, thậm chí còn bắt đầu nghĩ các kiểu làm càn mà sung sướng.
Chỉ chớp mắt, thời gian đã qua hơn nửa tháng.
Ngày hôm nay, là ngày Tô Ý Nhiên chuẩn bị chuyển đến nhà mới.
Nhà mới đã quyết định từ trước, không biết anh Đình dùng cách gì, mấy ngày ngắn ngủi đã sang tên được ngay.
Những ngày gần đây, đại đa số thời gian hai người dùng để thương lượng bố trí nhà mới, phải mua thêm gia cụ và đồ trang trí, có lúc còn phải đi dạo ở khu mua sắm.
Tuy rằng mua nhà đã xây, phong cách trang trí là sở thích của họ, bố trí mỗi gian phòng cũng rất hợp lí, nhưng mà vẫn phải căn cứ vào sở thích cá nhân để tăng giảm một ít chi tiết.
Sang tên nhà mới xong, Cố Uyên Đình lại hào hứng bận rộn chừng mấy ngày, chuẩn bị nhà mới xong, hắn nói cho cậu biết có thể lập tức dọn nhà.
Hai ngày nay, đồ trong nhà cũ cũng thu dọn gần hết, chỉ là Tô Ý Nhiên không rõ anh Đình như thể muốn vứt hết đồ trong nhà cũ, đổi mới toàn bộ.
Ví dụ như hiện tại.
Thấy Tô Ý Nhiên bỏ cái loa nhỏ ở phòng khách vào thùng, Cố Uyên Đình vội nói: "Cái loa này để ở đây đi, còn mấy đồ trang trí nhỏ cũng không cần chuyển đi, chúng ta đổi mới toàn bộ."
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên nhìn anh Đình hận không thể vứt đi đổi mới hết, cạn lời một lát, lại phản bác lời hắn: "Không được, có cái cũng không cần thay, hơn nữa trong mấy đồ trang trí này có rất nhiều hồi ức của chúng ta."
Cậu lắc lắc cái loa trong tay cho anh Đình xem: "Ví dụ như cái này, là quà sinh nhật anh tặng em, anh cũng muốn vứt hả?"
Cố Uyên Đình nghe cậu nói, huyệt thái dương đột nhiên thình thịch: "..."
Hắn cố nén kích động đoạt lấy ném cái loa kia đi.
Hơn nữa, chuyện trọng đại như sinh nhật của Nhiên Nhiên, nguyên chủ chỉ tặng một cái loa rách.
Hắn thấy Tô Ý Nhiên kiên trì muốn mang đồ trong nhà cũ đi, lại sợ cậu mệt, không thể làm gì khác hơn là nói: "Em ngồi đi, anh dọn."
Tô Ý Nhiên đành nghe lời ngồi nghỉ, chỉ huy anh Đình thu dọn cái này, thu dọn cái kia.
Cậu phát hiện, lúc không thu dọn không biết, lúc thu dọn mới phát hiện, trong căn phòng này tràn đầy hồi ức của cậu và anh Đình, còn có rất nhiều đồ thời kì đại học, sau khi kết hôn cũng đặt ở trong nhà.
Cậu không nhịn được cầm từng đồ nhỏ lên nói chuyện với anh Đình, thuộc hồi ức như trong lòng bàn tay.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cố Uyên Đình: "..."
Cố Uyên Đình âm thầm cắn răng, đỉnh đầu bốc lên làn khói xanh không nhìn thấy, lại không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nghe Nhiên Nhiên dặn dò, tự tay cất từng cái từng cái vật hồi ức của Nhiên Nhiên và nguyên chủ vào trong hộp.
Còn phải đặt những thứ đồ này vào nhà của hắn và Nhiên Nhiên.
Hắn nhìn hộp đã thu dọn xong, nhanh chóng khép lại, lấy băng dính niêm phong, nhắm mắt làm ngơ, quyết định lúc chuyển tới thì ném hết những thứ này vào xó xỉnh.
Tới hôm nay, hai người chỉ thu dọn một nửa, trong nhà có nhiều đồ, còn phải thu dọn thêm mấy ngày.
Buổi tối cơm nước xong, Tô Ý Nhiên nhìn ngôi nhà nhỏ dần trống rỗng, lại không nỡ.
Cậu hỏi anh Đình: "Sao phải gấp gáp vậy anh, chờ một chút, đợi đến năm sau chuyển cũng được mà."
Cố Uyên Đình nói có sách mách có chứng: "Chuyển tới sớm một chút thì an tâm sớm một chút, sớm muộn gì cũng phải chuyển, còn đón năm mới ở nhà mới được.
Hơn nữa, chúng ta còn phải đón ba mẹ về nhà mới chơi."
Tô Ý Nhiên nghe hắn nói vậy, gật đầu: "Anh nói cũng có lý."
Cậu nghĩ ba mẹ vẫn chưa biết gia thế của anh Đình, tốt nhất là nói đại khái với hai ông bà một tiếng, khi họ đến thì lại nói cụ thể một chút.
Nghĩ tới đây, cậu lại cẩn thận do dự hỏi anh Đình: "Người thân của anh..."
Sau khi anh Đình thẳng thắn với cậu, cậu từ đôi câu vài lời của anh Đình biết được, hắn không muốn đề cập đến người Cố gia, hơn nữa anh Đình còn bị mẹ kế lừa bán.
Nội tình Cố gia, tuy rằng cậu không thể hiểu hết, mà cậu cũng biết nhất định không phải là hồi ức tốt đẹp gì, cậu không nhẫn tâm hỏi nhiều.
Nhưng bây giờ nếu muốn thẳng thắn với ba mẹ, ba mẹ biết gia đình ruột của anh Đình tìm thấy hắn, nhất định sẽ hỏi vấn đề ba mẹ ruột của anh Đình, cậu không thể không hỏi trước.
Cố Uyên Đình nghe Nhiên Nhiên hỏi đến Cố gia, trầm mặc một chút, cuối cùng mới mở miệng nói: "Mẹ anh...!Qua đời lúc anh một hai tuổi gì đó."
Tô Ý Nhiên sửng sốt, cậu biết anh Đình có mẹ kế, cũng đoán mẹ ruột hắn có phải là...!mà cậu cảm thấy có thể là ly hôn, giờ đây chính tai nghe anh Đình nói ra chuyện như vậy, lại thấy dáng vẻ anh Đình nhàn nhạt, cậu không khỏi tâm thương yêu không dứt.
Cậu ôm chặt Cố Uyên Đình, cảm thấy mình không nên mạo muội nhắc đến việc này, rất hổ thẹn: "Xin lỗi, anh Đình."
Cố Uyên Đình lắc đầu, nhẹ nhàng sờ tóc Nhiên Nhiên: "Không sao, khi đó anh còn nhỏ, cũng...!không có quá nhiều ký ức về bà ấy." Dù khi còn bé đã từng có cảm giác mơ hồ không rõ, cảm giác này cũng đã biến mất từ lâu.
Cố Uyên Đình nói tiếp: "Ba anh...!Bị bệnh, trước mắt ở nước D chữa trị." Hắn dừng một chút, sờ sờ đầu Nhiên Nhiên bởi vì muốn nói gì mà ngẩng lên, cắt lời cậu, nói tiếp, "Ông nội...!Gần đây sức khỏe không tốt lắm, đang ở viện điều dưỡng ở nước D."
Hắn không hy vọng Nhiên Nhiên nghĩ nhiều, không nói tường tận quá nhiều quan hệ giữa bọn họ, chỉ dùng ngôn ngữ đơn giản tự thuật một chút.
Tô Ý Nhiên biết, Cố Uyên Đình không muốn nói tỉ mỉ, nhưng cậu có thể từ trong lời của hắn cảm nhận được tâm tình của hắn.
Cậu sợ nhắc đến chuyện thương tâm của của anh Đình, không hỏi kỹ, chỉ là lòng khó chịu ôm anh Đình, ngẩng đầu hôn hắn, muốn an ủi hắn.
Cố Uyên Đình cảm nhận được nụ hôn mang theo an ủi của Nhiên Nhiên, lòng mềm nhũn.
Hắn sờ tóc cậu, sờ lưng, dịu dàng hôn trả cậu.
Thật lâu, Cố Uyên Đình mới nói: "Nhiên Nhiên, anh không sao, bây giờ anh có em."
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình nói vậy lại càng khó chịu hơn, cậu ôm anh Đình, qua một lát mới nhớ ra gì đó, cầm tay anh Đình đặt lên bụng mình: "Còn có con của chúng ta."
Cố Uyên Đình: "..."
Cố Uyên Đình hít sâu một hơi, cố nhịn không rút tay ra, hắn làm bộ mình là nguyên chủ, dịu dàng sờ sờ bụng Nhiên Nhiên, kiên trì nói: "Đúng thế."
Tô Ý Nhiên đặt tay lên tay anh Đình, cũng sờ sờ, bây giờ bụng cậu vẫn phẳng, không sờ được gì.
Trên thực tế, sau khi cậu biết tin sấm sét mình mang thai vẫn luôn choáng váng với sự thật này, tuy rằng mỗi ngày coi mình là "thai phu" dưới sự bảo vệ cẩn thận của anh Đình, thế nhưng lúc thường nhìn bụng mình, cậu vẫn cảm thấy kỳ quái.
Bây giờ vì an ủi anh Đình, Tô Ý Nhiên xem nhẹ loại cảm giác kỳ quái đó mà dùng đòn sát thủ này, cậu nói với hắn: "Sau này một nhà ba người chúng ta cùng sống vui vẻ."
Cố Uyên Đình chua xót trong lòng, cắn răng nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ biến nhà họ thành một nhà bốn người, mà vẫn gật đầu tỏ vẻ được an ủi.
Tô Ý Nhiên lại nghĩ đến ba mẹ: "Chờ ba mẹ đến đây, chúng ta là một nhà năm miệng ăn."
Khi còn bé, cậu và Đình anh trốn khỏi đám ăn mày, cậu về nhà mình, anh Đình không đi đâu được, được ba Tô mẹ Tô nhận nuôi.
Chỉ là bởi vì lúc đó nhiều