Tô Ý Nhiên không kìm chế được vòng tay qua cổ anh Đình, không nhịn được hôn môi hắn một cái.
Cậu thấy anh Đình như vậy, cảm thấy động tâm cực độ: "Em cũng yêu anh, anh Đình."
Nhiên Nhiên nói cậu yêu hắn.
Trong nháy mắt, tiếng pháo hoa tựa hồ biến mất không còn tăm hơi, xung quanh ảm đạm đi, thị giác và thính giác của Cố Uyên Đình dường như trong nháy mắt đồng thời khuếch đại, lại dường như đồng thời thu nhỏ.
Hắn không thể nghĩ được gì, chỉ có thể nhìn Tô Ý Nhiên trước mắt, chỉ có thể nghe cậu nói cậu yêu hắn.
Hạnh phúc.
Tại sao mình cũng được hạnh phúc như thế nhỉ.
Cố Uyên Đình cúi đầu nhìn cậu chăm chú, nâng khuôn mặt nhỏ của Tô Ý Nhiên lên, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của cậu, chỉ đụng chạm đơn giản như vậy hắn cũng có thể cảm nhận được tim đập, cảm nhận được hạnh phúc.
Cảm ơn trời cao.
Cố Uyên Đình cúi đầu dùng trán chạm vào trán cậu, lại nhẹ nhàng hôn đôi môi mềm mại, đơn giản kề nhau, hô hấp.
Hai người lẳng lặng ôm một lúc như vậy, khi thì nhẹ nhàng chạm môi, dán vào nhau, cảm thụ đối phương không hề có một tiếng động nói ra, cậu yêu hắn.
Mãi đến khi Cố Uyên Đình cảm thấy một trận gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, hắn sợ Tô Ý Nhiên lạnh mới tỉnh hồn lại, vội vàng nói: "Chúng ta về thôi, bên ngoài lạnh."
Tô Ý Nhiên vẫn không nỡ kết thúc tiếp xúc như vậy với anh Đình, nhưng ở tầng thượng đã hơi lâu, vì vậy cậu gật đầu: "Vâng."
Bọn họ quay lại phòng, trong phòng khách vẫn đang chiếu Xuân Vãn, bây giờ là một ca khúc rất náo nhiệt.
Cố Uyên Đình bảo Tô Ý Nhiên ngồi trên ghế salon, chỉnh âm lượng tivi nhỏ đi, đi rót một cốc sữa bò nóng đưa cho cậu: "Không còn sớm, buồn ngủ không? Ngủ nhé?"
Tô Ý Nhiên cầm cốc nhìn hắn, lắc đầu: "Không buồn ngủ, em muốn cùng anh đón Giao thừa."
Quê nhà họ có tập tục đêm ba mươi cùng gia đình thức đêm đón Giao thừa, xem Xuân Vãn cắn hạt dưa ăn hoa quả đồ ăn vặt, đợi đến mười hai giờ treo dây pháo trước cửa, báo hiệu tiễn năm cũ đón năm mới, một năm mới bình an.
Kỳ thực thời người già phải thức đến hừng đông ngày hôm sau, nhưng bây giờ rất ít người còn làm như thế, phần lớn là thức đến mười hai giờ là thôi.
Hàng năm cậu và anh Đình đều về nhà ăn Tết với ba mẹ ở quê, chỉ có năm nay ngoại lệ.
Cố Uyên Đình nghe cậu nói như vậy cũng không cưỡng cầu.
Hắn ôm Nhiên Nhiên vào trong ngực, cùng cậu tiếp tục xem Xuân vãn.
Bất tri bất giác, thời gian trôi qua, đã mười một giờ rưỡi.
Gần đây, Tô Ý Nhiên mỗi ngày đều hơn mười giờ là đi ngủ, hôm nay có TV xem, còn có đồ ăn nên cậu mới miễn cưỡng chống đỡ tới bây giờ, thế nhưng cũng đã mắt nhắm mắt mở.
Cố Uyên Đình thấy cậu buồn ngủ, ôm cậu đứng lên, muốn ôm cậu vào phòng ngủ: "Đi ngủ nhé?"
Tô Ý Nhiên vội vã lắc đầu, quăng bay buồn ngủ, còn giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của anh Đình xuống: "Không không không, sắp đến mười hai giờ rồi, em thức được." Chỉ còn có nửa tiếng, dã tràng xe cát quá đáng tiếc.
Cố Uyên Đình thấy cậu như vậy, sợ cậu giãy quá mạnh làm mình bị thương, vội vàng nói: "Được được được, em đừng cựa." Hắn đành ôm Nhiên Nhiên quay lại ghế salon, lại chỉnh nhỏ âm lượng tivi một lần nữa.
Tô Ý Nhiên tiếp tục tựa vào trong ngực anh Đình xem tivi, kết quả xem hai tiết mục, mí mắt lại nhíu vào, đầu cũng bắt đầu mơ màng, cuối cùng vẫn không kháng nổi buồn ngủ, bất tri bất giác cậu vùi vào trong ngực anh Đình ngủ.
Cố Uyên Đình thấy cậu ngủ, chỉnh TV thành yên lặng, ôm cậu không dám động, sợ đánh thức Nhiên Nhiên vừa mới ngủ.
Hắn nhìn chăm chú Nhiên Nhiên, bất tri bất giác lại hồi tưởng câu Nhiên Nhiên nói với hắn: "Em yêu anh".
Hồi tưởng một xíu xiu đã làm hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Cho dù lòng hắn tinh tường biết người Nhiên Nhiên yêu không phải hắn mà là nguyên chủ.
Mà câu nói này là Nhiên Nhiên chính miệng nói với hắn.
Cho dù đỉnh đầu bốc lên ánh sáng xanh lục, hắn cũng cam lòng chìm đắm trong hạnh phúc.
Cố Uyên Đình đè mầm họa trong lòng xuống, hắn nhẹ nhàng hôn Nhiên Nhiên của hắn.
Đúng lúc này, sắp đến mười hai giờ, Xuân vãn đã bắt đầu đếm ngược, Cố Uyên Đình xem con số đếm ngược trong tivi yên lặng, cũng đếm ngược trong lòng: "...!Ba, hai, một."
Năm mới đến.
Hắn và Nhiên Nhiên của hắn, đón năm mới.
Mùng năm tháng Giêng.
Trưa hôm nay ba Tô mẹ Tô ngồi tàu cao tốc, hơn ba giờ chiều là đến nơi.
Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình đã đến trạm tàu cao tốc từ sớm, đợi trong xe chuẩn bị đón ba mẹ về nhà.
Mắt thấy sắp đến giờ, Cố Uyên Đình nghiêm túc nhìn gương chiếu hậu, sửa cổ áo của mình, hỏi Tô Ý Nhiên: "Nhiên Nhiên, hôm nay anh có sáng láng không?"
Tô Ý Nhiên gật đầu: "Sáng láng, đặc biệt đẹp trai."
Cố Uyên Đình vừa mới hơi yên tâm, điện thoại của Tô Ý Nhiên lại vang lên, là mẹ Tô gọi đến, hắn phút chốc lại bồn chồn.
Tô Ý Nhiên nhận điện thoại: "...!Ba mẹ đến rồi ạ, vâng, ba mẹ đi ra từ cửa quảng trường Tây, vâng, chúng con chờ ba mẹ ở cửa."
Cúp máy, cậu vội vàng nói với Cố Uyên Đình: "Ba mẹ đến rồi, chúng ta đi ra cửa chờ ba mẹ đi."
Cố Uyên Đình gật đầu, ổn định tâm tình căng thẳng, cùng Tô Ý Nhiên xuống xe, đi ra cửa chờ đợi.
Đang mùa xuân, lượng người ở trạm xe rất nhiều, Cố Uyên Đình che chở Tô Ý Nhiên đứng, phòng ngừa những người khác va vào cậu.
Tô Ý Nhiên cùng anh Đình đợi một lúc, rốt cục thấy hai bóng người quen thuộc trong đám đông, cậu vui vẻ vẫy tay với họ: "Ba mẹ, bên này."
Cố Uyên Đình cũng nhìn thấy ba Tô mẹ Tô, ấn tượng trong trí nhớ của hắn đã mơ hồ với hai khuôn mặt này.
Kiếp trước Cố Uyên Đình sống trong thế giới nguyên bản, cũng được