Tô Ý Nhiên cũng cảm thấy, cậu kinh ngạc nhìn bụng mình, đưa tay đặt lên tay anh Đình, không chắc lắm nhìn anh Đình: "Vừa nãy là?"
Bác sĩ Trần đoán được, cười nói: "Có phải là cảm thấy thai động không? Rất bình thường."
Tay Cố Uyên Đình dừng lại trên bụng Nhiên Nhiên, trong lòng hắn bỗng nhiên tràn ngập một loại cảm giác mềm mại kỳ dị, tựa hồ thành lập liên hệ thân mật kỳ dị với nhóc con chưa ra đời.
Tô Ý Nhiên nghe lời bác sĩ chứng thực suy đoán của mình, cậu có chút không biết như thế nào cho phải, cúi đầu nhìn em bé chưa ra đời, cũng không dám động.
Cậu nói với Cố Uyên Đình: "Con đang chào hỏi chúng ta sao?" Cậu cảm thấy thần kỳ, còn có mong đợi.
Cố Uyên Đình nhìn thấy trong đôi mắt của Nhiên Nhiên tựa hồ lóe ngôi sao nhỏ, trong lòng đột nhiên tuôn ra một loại cảm động, gật đầu với Nhiên Nhiên, dịu giọng nói: "Đúng thế."
Hắn lại nhẹ nhàng sờ bụng dưới của Nhiên Nhiên, do dự một chút, cũng chào hỏi em bé: "Chào, chào con." Sau này, chú là ba của con.
Tô Ý Nhiên nhìn thấy dáng vẻ của Cố Uyên Đình, bật cười: "Con bây giờ còn nhỏ như vậy, anh chào hỏi con cũng không hiểu."
Bác sĩ Trần nghe thế, vội giải thích: "Không phải vậy, thai nhi thích nghe âm thanh tần suất thấp, tiếng nói chuyện của hai ông bố rất thích hợp, lúc thường có thể trò chuyện với em bé mỗi ngày, cũng có thể giúp em bé phát triển trí não."
Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình nghe bác sĩ Trần phổ cập khoa học cho mình, nghiêm túc lắng nghe.
Tiếp đó, bác sĩ Trần nói những điều cần chú ý khi dưỡng thai cho họ.
Hai người trước đó cũng đọc sách, có hiểu biết về phương diện này, nhưng vẫn chưa đủ nhiều.
Bác sĩ Trần bổ sung rất nhiều chi tiết nhỏ cho họ.
Tô Ý Nhiên nghe những điều khác thì bình thường, chỉ nghiêm túc gật đầu nhớ, mãi đến khi Cố Uyên Đình hỏi bác sĩ vấn đề ẩm thực, bác sĩ Trần giải đáp lại thuận miệng nhắc qua hai tuần nữa cậu không cần tiết chế ẩm thực quá mức như trước, có một ít đồ ăn vặt thích ăn thì buông lỏng một chút, tình cờ ăn một chút cũng được, chỉ phải chú ý tiết chế là được.
Tô Ý Nhiên nghe lời này của bác sĩ Trần, mắt sáng lên.
Cậu muốn ăn kem, tốt nhất là kem của bánh ga tô ngọt ngào!
Trong cửa hàng của cậu, đồ ngọt đặc sắc quý mới —— series bánh ga tô lạnh cũng đã bán ra một đoạn thời gian, mà bởi vì thời gian mang thai không thể ăn đồ sống nguội cho nên cậu một cái cũng chưa được hưởng qua, quá đáng thương.
Mãi cho đến khi rời bệnh viện, về đến nhà, Tô Ý Nhiên vẫn đang nghĩ chuyện này, tự nói với mình còn có hai tuần, qua hai tuần là được ăn.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên vẫn mất tập trung, cho là cậu là buồn ngủ, về đến nhà là hỏi cậu: "Em ngủ trước được không? Để anh nấu cơm tối, nấu xong gọi em."
Tô Ý Nhiên lấy lại tinh thần, vội lắc đầu: "Em không buồn ngủ, em đọc truyện cổ tích cho con nghe vậy." Nói xong, cậu tràn đầy phấn khởi vào phòng tìm sách, truyện cổ tích nhi đồng mấy tháng trước đã mua rồi, hiện tại rốt cục có thể phát huy tác dụng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cố Uyên Đình thấy cậu hứng thú, không buồn ngủ thì không kiên trì nữa, bảo Nhiên Nhiên ngồi, hắn vào phòng cầm sách ra, lại căn dặn Nhiên Nhiên: "Đừng đọc lâu quá, một lúc lại ra ngoài cửa sổ, cơm chín rồi anh gọi em."
Tô Ý Nhiên đáp một tiếng, vung tay bảo anh Đình đi làm việc của mình, bắt đầu hết sức chăm chú đọc truyện cho em bé.
Cố Uyên Đình: "..."
Cơm nước xong, trước khi sắp ngủ, Tô Ý Nhiên vẫn không thấy cơn buồn ngủ, cứ nóng lòng đọc truyện cho em bé, cậu kéo anh Đình song song ngồi tựa ở đầu giường, đọc "Gấu con trèo đại thụ" cho con.
Cố Uyên Đình thấy lực chú ý của Nhiên Nhiên tập trung ở trên người con, không chia cho hắn một chút xíu nào, lòng đột nhiên lại bắt đầu chua lòe, luôn có một loại cảm giác bị lơ là.
Tô Ý Nhiên đọc xong một câu chuyện, đưa truyện cổ tích cho Cố Uyên Đình: "Anh Đình, anh đọc lại truyện này cho con nghe đi."
Bác sĩ Trần từng nói kể chuyện cho con nhiều lần sẽ làm con quen câu chuyện, như vậy sẽ làm cho con có phản ứng rõ ràng với câu chuyện, khẩu vị tốt, tâm tình cũng tốt.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên nói chuyện với hắn, lòng thư thái hơn một chút.
Hắn nhận sách, đọc "Gấu con trèo đại thụ" cho con một lần.
Sau đó Tô Ý Nhiên lại cầm sách cùng anh Đình, hai người cùng đọc một lần, đọc một hồi, Cố Uyên Đình nghe giọng của hắn và Nhiên Nhiên hợp lại với nhau, trong em có anh, trong anh có em, lòng không nhịn được lại dịu dàng thắm thiết.
Đọc xong truyện này, Cố Uyên Đình không nhịn được ôm Nhiên Nhiên, hôn cậu.
Tô Ý Nhiên cũng cảm thấy lòng ấm áp, bất tri bất giác nhắm mắt, hôn đáp lại anh Đình.
Cố Uyên Đình chỉ cần được Nhiên Nhiên đáp lại là lòng đã rất kích động, thân thể cũng rất kích động, hắn càng ngày càng hôn Nhiên Nhiên sâu.
Đang đến chỗ kích tình, hắn lại đột nhiên nghe thấy Nhiên Nhiên "A?" Một tiếng, sau đó cậu đẩy hắn ra.
Cố Uyên Đình quan tâm cơ thể của cậu nên không ôm chặt, bị Nhiên Nhiên đẩy một cái ra, hắn thở hổn hển, trong giọng nói khàn khàn đầy nghi hoặc: "Nhiên Nhiên?"
Tô Ý Nhiên cúi đầu nhìn bụng mình, người cứng ngắc, có chút không dám động: "Hình như con mới đạp."
Cố Uyên Đình: "..."
Tô Ý Nhiên đã không có lực chú ý dư thừa cho anh Đình, toàn bộ lực chú ý của cậu đã đặt trên người em bé.
Cậu cẩn thận sờ bụng mình, lại thật nhanh thu tay về, nín hơi chờ đợi một lúc, không có cảm giác gì, con lại bất động.
Cố Uyên Đình nhìn dáng vẻ Nhiên Nhiên hết sức chăm chú, lại bắt đầu hoài nghi quyết định tiếp thu em bé có phải là chính xác không.
Vẫn chưa ra đời đã làm Nhiên Nhiên lạnh nhạt hắn, ra đời rồi thì thế nào?
Tô Ý Nhiên không rảnh quan tâm anh Đình, cậu lại nhẹ