Tô Ý Nhiên vô tội nhìn anh Đình vài giây, thấp tha thấp thỏm.
Sao anh Đình giống quỷ thần thế, cậu vừa bắt đầu ăn, còn muốn chậm rãi thưởng thức mỹ vị, nói với khán giả là làm xong sẽ ăn, anh Đình lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau, hù chết cậu...
Nhưng Tô Ý Nhiên nghĩ lại, cảm giác mình căn bản cũng không làm gì sai, không cần thiết chột dạ đến thế.
Nghĩ như vậy, cậu thấy anh Đình đột nhiên ôn hòa mỉm cười với cậu.
Tô Ý Nhiên: "..."
Cố Uyên Đình đột nhiên tiến lên, cúi người một tay xuyên qua chân Nhiên Nhiên, một tay ôm sau lưng cậu, ôm ngang Nhiên Nhiên đang ngồi trên ghế lên.
Tô Ý Nhiên không phòng bị, dưới tình thế cấp bách cuống quít bưng nửa cái bánh kem lạnh lên, cẩn thận che chở vào trong ngực.
Người bị anh Đình ôm ngang lên, mà cậu vẫn kiên cường không chịu buông tha bánh gato nhỏ.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên bảo vệ bánh ngọt vào ngực, đồng thời quai hàm phình lên nhúc nhích, hiển nhiên là cậu vẫn không quên ăn bánh ngọt trong miệng, bị cậu chọc tức cười.
Hắn không nói câu gì, ôm thẳng Nhiên Nhiên ra ngoài, đi tới phòng khách.
Trong phòng làm bánh, camera vẫn đang quay, mà không còn một bóng người.
Streamer đã biến mất, bình luận lại như cắn thuốc lắc, điên cuồng nảy lên:
【 Thính Thính dừng tay!!! Muốn ôm Nhất Nhất nhà chúng tui đi đâu thế!!!!! 】
【 Ôm Nhất Nhất đi đâu? Làm gì đấy? 】
【 Hê hê hê hê 】
【 Nụ cười dần trở nên suy đồi.
jpg 】
【 Nhất Thính huyết hồng(*)!! Tui đã chết.
】
(từ thăng cấp của phấn hồng:v)
...
Cố Uyên Đình ôm Nhiên Nhiên đi đến phòng khách, thấy Nhiên Nhiên ăn xong bánh ngọt trong miệng, còn to gan xúc thêm một muỗng kem lớn bỏ vào trong miệng, hắn tối sầm mặt lấy cái đĩa trong tay cậu đi, tiện tay thả lên bàn, sau đó về ghế salon ngồi.
Tô Ý Nhiên ngồi trên đùi anh Đình, tay còn cầm thìa xúc bánh ngọt, cậu chưa đã thèm liếm liếm cái thìa, mắt lom lom nhìn bánh ngọt trên bàn, trong lòng suy nghĩ nên thuyết phục anh Đình thế nào.
Chưa đợi cậu nghĩ ra cách gì, Cố Uyên Đình đã đột nhiên ôm cậu thay đổi tư thế, làm cho cậu nghiêng mặt.
Tô Ý Nhiên nằm nhoài trong lòng anh Đình, đang không rõ vì sao đã cảm thấy bỗng bị anh Đình đánh mông một cái.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên ngây ra, cậu cứng đờ duy trì tư thế nằm trong lòng Cố Uyên Đình, quả thực không thể tin được chuyện vừa mới xảy ra, sau đó cảm thấy chỗ đó lại bị đánh một cái.
Tô Ý Nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức bật dậy, hoảng loạn muốn chạy thoát Cố Uyên Đình, lại bị đè xuống.
Cố Uyên Đình kéo cậu vào trong lòng, lại đánh cậu hai cái.
Tuy rằng đánh không nhẹ không nặng, nghe vang, không quá đau, thế nhưng Tô Ý Nhiên cảm thấy vừa oan ức vừa xấu hổ, vùi trong lòng Cố Uyên Đình, sắp khóc lên.
Chỉ có trẻ con không nghe lời làm sai mới bị phạt như vậy.
Tô Ý Nhiên lớn như vậy rồi mà chưa từng bị người đánh như thế, Cố Uyên Đình thật sự là hơi quá đáng.
Cố Uyên Đình khống chế lực tay, chỉ muốn dạy dỗ Nhiên Nhiên cho nên vẻn vẹn đánh có mấy cái.
Sau khi đánh xong, Cố Uyên Đình thả cậu ra, thấy Nhiên Nhiên không lên tiếng, hắn vội nâng mặt Nhiên Nhiên lên, quả nhiên thấy mặt cậu đỏ chót, vành mắt cũng đỏ.
Tô Ý Nhiên thấy Cố Uyên Đình thả lỏng mình ra, vội vã uất ức đẩy hắn, muốn rời khỏi người hắn, tốt nhất là cách hắn rất xa.
Cố Uyên Đình thấy vành mắt Nhiên Nhiên đỏ lên là đã đau lòng, thấy cậu muốn xuống khỏi người mình, vội vã ôm lấy cậu không cho cậu đi.
Hắn bình tĩnh, nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho cậu, lại mạnh mẽ ép mình tâm địa cứng rắn, nói chuyện với Nhiên Nhiên: "Nhiên Nhiên, biết sai chưa?"
Tô Ý Nhiên vốn vừa giận vừa oan ức, không muốn nói chuyện với hắn chút nào, nghe Cố Uyên Đình hỏi như thế, cậu vừa tức giận lại uất ức phẫn nộ.
Cậu cảm thấy anh Đình không nói lý: "Không biết, em rõ ràng không sai."
Tô Ý Nhiên cây ngay không sợ chết đứng: "Bác sĩ Trần đã nói bây giờ em đã có thể ăn món mình thích, bao gồm kem và bánh kem lạnh."
Cố Uyên Đình liếc mắt nhìn bánh ngọt trên bàn: "Bánh kem lạnh to như vậy?" Còn lại một nửa cái bánh ngọt, thể tích đã bằng hai cái bánh kem bình thường.
Tô Ý Nhiên cũng nhìn bánh ngọt bên kia, thoáng chột dạ, mà nghĩ đến lời của bác sĩ Trần, cậu lại lần nữa cây ngay không sợ chết đứng: "Dù hơi to một xíu, cũng hoàn toàn ăn được.
Em còn tìm trên mạng rồi, mang thai, thời gian mang thai..."
Nói đến "thời gian mang thai", cậu không khỏi nghẹn lời, sau đó nói tiếp: "Thi thoảng ăn một cái, buông lỏng một chút cũng được."
Cố Uyên Đình bất đắc dĩ, sờ khuôn mặt nhỏ của cậu: "Vậy cũng không thể ăn cái to như thế, bánh ngọt này có hai, ba phần kem.
Hơn nữa không chỉ là bởi vì thời gian mang thai, em quên lần trước em ăn nhiều đồ ngọt kết quả đau răng rồi à?"
Cố Uyên Đình nghĩ đến lần trước Nhiên Nhiên bị đau, tim lại nhói lên.
Hắn dịu dàng hôn lên đôi mắt cậu: "Tình cờ ăn một cái nhỏ, anh đồng ý, sau này không thể như vậy nữa, em biết chưa?"
Tô Ý Nhiên không còn lời nào để nói, chỉ đành gật đầu, chỉ là lòng còn băn khoăn bánh kem lạnh mỹ vị.
Vừa nãy ăn quá nhanh, cậu chưa kịp thưởng thức, căn bản là không đã thèm.
Cậu nhỏ giọng hỏi anh Đình: "Vậy em ăn thêm một miếng nhỏ được không?"
Cố Uyên Đình đen mặt: "Không được."
Tô Ý Nhiên thấy bộ dáng của anh Đình, hiển nhiên là không thể được, tâm tình sa sút, ủ rũ cúi đầu.
Cố Uyên Đình thấy cậu u buồn, lại đổi giọng: "Vậy thì ăn thêm một chút." Hắn thấy Nhiên Nhiên trong nháy mắt ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng bừng nhìn hắn, trong lòng hắn lại sung sướng lên.
Hắn cho Nhiên Nhiên ngồi trên ghế salon, mình thì đi lấy bánh ngọt tới, xúc một thìa bón cho Nhiên Nhiên.
Tô Ý Nhiên ăn xong một miếng, tuy rằng vẫn rất thèm, mà cậu nghĩ mình cũng phải biết đủ, ngoan ngoãn không ăn nữa.
Cố Uyên Đình bỏ bánh ngọt còn lại vào trong tủ lạnh, thấy cậu ngoan ngoãn, trong lòng