Cố Uyên Đình lại yên lặng chua một lúc, cũng không có cách nào, đành mang theo một chút oan ức, im lìm không lên tiếng mà tiếp tục xử lý văn kiện.
Thời gian lẳng lặng chảy xuôi, trong phòng làm việc chỉ còn dư lại tiếng lật giấy, tiếng bút loạt xoạt.
Lúc Cố Uyên Đình làm việc, thi thoảng hắn liếc mắt nhìn Nhiên Nhiên, chỉ cần thấy cậu, hắn luôn luôn cảm thấy công việc vô vị làm cho hắn vui sướng.
Tô Ý Nhiên đọc sách cũng khi thì liếc mắt nhìn anh Đình, có lúc hai người vừa vặn đối mặt nhìn nhau cười, bầu không khí ấm áp.
Cố Uyên Đình xử lý xong công việc, đến giờ họp, hắn bước lên lấy sách trong tay Tô Ý Nhiên: "Để mắt nghỉ một lát đi, đừng đọc nữa, em muốn ăn hoa quả không?"
Tô Ý Nhiên cũng thèm ăn, cậu gật đầu: "Em muốn ăn táo tây, cả dưa lưới nữa."
Cố Uyên Đình gọi điện thoại bảo trợ lý mang một đĩa táo tây và dưa lưới đến, nói với Tô Ý Nhiên: "Anh đến phòng họp, em ở đây ăn hoa quả, buồn ngủ thì vào phòng nghỉ ngủ một lát."
Tô Ý Nhiên gật đầu, lại nói: "Hôm nay em khỏe lắm, không buồn ngủ, lát nữa em đọc sách tiếp."
Cố Uyên Đình không kiên trì, chờ trợ lý đưa hoa quả tới, căn dặn Tô Ý Nhiên có nhu cầu gì thì nói cho trợ lý, đi họp.
Hơn nửa tiếng họp kết thúc rất nhanh, Cố Uyên Đình từ phòng họp quay về, thấy Nhiên Nhiên quả nhiên lại đang đọc sách, hoa quả còn hơn một nửa, hắn rót cho cậu chén nước ấm: "Uống nước."
Tô Ý Nhiên thấy hắn về, mỉm cười, cầm cốc uống từng ngụm.
Cố Uyên Đình nhìn Nhiên Nhiên cười, trong lòng như nhũn ra, khẽ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu.
"..." Mấy quản lý bộ phận đi theo sau giám đốc Cố đến sững sờ ở cửa, nhìn cảnh chồng chồng giám đốc Cố, trong lúc nhất thời họ sững sờ không biết nên đi vào hay là không nên đi vào.
Tô Ý Nhiên nghe thấy sau cửa có động tĩnh, vội quay đầu nhìn lại, phát hiện mấy người họ.
Cậu nóng mặt, vội vàng nói: "Chào các anh."
Mấy quản lý bộ phận cũng chào hỏi cậu, Tô Ý Nhiên đẩy Cố Uyên Đình: "Anh mau làm việc đi."
Cố Uyên Đình lại dịu dàng sờ đầu Nhiên Nhiên, quay đầu liếc mắt nhìn họ một cái: "Vào đi."
Nhóm quản lý: "..." Sao cứ cảm thấy cái nhìn lạnh lùng này của giám đốc Cố tương phản quá lớn.
Vừa nãy nội dung hội nghị chủ yếu là nói đến vấn đề mấy dự án trọng yếu của công ty, hiện tại họ đến đây là để báo cáo công việc theo lệ.
Trong khi báo cáo, ai nấy đều cảm thấy giám đốc Cố luôn lạnh lùng nghiêm túc, hà khắc khủng bố ngày hôm nay như thể hoàn toàn thay đổi thành một người khác, ôn hòa không ít, toàn bộ bầu không khí thả lỏng, không giống như lúc trước, luôn làm cho họ khó giải thích được nơm nớp lo sợ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bọn họ không hẹn mà cùng nghiêm túc báo cáo công việc, sau đó len lén nhìn về phía Tô tiên sinh đang đọc sách bên kia ghế salon.
Đã sớm nghe nói giám đốc Cố đã kết hôn, rất ân ái với Tô tiên sinh, ngày hôm nay là lần đầu tiên họ nhìn thấy Tô tiên sinh, lòng hiếu kỳ sắp chết rồi, đặc biệt là vừa nãy, họ tận mắt thấy giám đốc Cố đối mặt với Tô tiên sinh, thái độ ôn hòa cưng chiều kia, như thể giám đốc Cố trước kia là giả.
Đám người điên cuồng phun tào, mặt ngoài bình tĩnh báo cáo công việc, tiếp thu mấy chỉ thị mà Cố giám đốc truyền đạt, mang theo một bụng cơm chó, lục tục rời văn phòng.
Cố Uyên Đình phê xong một tờ văn kiện cuối cùng trong tay, thấy không còn sớm, gọi bữa trưa tới, ăn cơm trưa với Tô Ý Nhiên xong, dỗ cậu vào trong phòng nghỉ ngủ trưa.
Gần đây khẩu vị của Tô Ý Nhiên vẫn rất tốt, có lúc chính cậu cũng giật mình với khẩu vị của mình.
Ngày hôm nay cậu lại ăn no căng bụng, nếu như không phải Cố Uyên Đình trông cậu khống chế lượng ăn thích hợp, chắc chắn cậu lại ăn thêm.
Người ăn no rất dễ mệt rã rời, Tô Ý Nhiên nằm trên giường ở phòng nghỉ, được anh Đình dỗ ngủ.
Khi cậu mơ màng tỉnh dậy, lại được cho ăn hoa quả sau giấc ngủ.
Tô Ý Nhiên cảm thấy mình cả ngày chỉ ăn xong rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, sắp biến thành một con heo.
Buổi chiều, hai người đến bệnh viện khám thai.
Mấy tháng gần đây Tô Ý Nhiên cảm nhận được bảo bảo đá rõ ràng hơn, số lần thai động tăng lên rất nhiều, hơn nữa cậu cũng cảm nhận rõ hơn rất nhiều.
Trong bệnh viện, bác sĩ Trần kiểm tra xong, lại cho cậu nghe tiếng tim đập của em bé.
Tô Ý Nhiên xuyên qua máy móc nghe được tiếng tim đập rõ ràng.
Không giống với lần nghe khi mới biết mang thai, cậu cảm giác được một sinh mệnh nhỏ đang hoạt bát trưởng thành vô cùng rõ ràng.
Tô Ý Nhiên nghe nhịp tim của em bé, trái tim của mình cũng đập rất nhanh, cậu vội gọi anh Đình: "Anh Đình, anh mau tới nghe đi."
Cố Uyên Đình nửa quỳ cạnh giường, nhận lấy đeo bên tai, quả nhiên cũng nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của em bé.
Đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu, làm tim hắn thình thịch.
Tuy rằng bởi vì Nhiên Nhiên luôn chia lực chú ý cho con làm chua hắn luôn chua lòe, nhưng hắn vẫn cho rằng đây là con của hắn và Nhiên Nhiên.
Ngày nào hắn cũng đọc truyện cổ tích cho con cùng Nhiên Nhiên, nghe nhạc, nói chuyện với con.
Loại chuyện một nhà ba người mới có thể làm này, hắn và cậu mỗi ngày đều làm.
Càng ngày hắn càng dành cho con nhiều tình cảm hơn.
Cố Uyên Đình nghe tiếng tim đập của em bé, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Nhiên Nhiên, cảm thấy lòng sao mà ấm áp đến lạ.
Hắn bật cười với cậu: "Con hoạt bát lắm."
Tô Ý Nhiên gật đầu, lại cùng anh Đình nghe nhịp tim của em bé một lúc nữa mới thỏa mãn kết thúc.
Hai người ra khỏi bệnh viện, định lái xe về nhà, Cố Uyên Đình mở cửa xe, che chở cho Tô Ý Nhiên lên xe, thắt chặt dây an toàn cho cậu, đóng cửa xe lên ghế lái.
Hắn đang chuẩn bị khởi động xe, đột nhiên nghe cậu nói: "Anh Đình ơi, dây an toàn của em hình như bị lỏng ra rồi, anh em giúp xem đi."
Dây an toàn bị lỏng ra? Cố Uyên Đình vội qua kiểm tra, nghiêng người tới gần Nhiên Nhiên, đang tập trung kiểm tra dây an toàn của cậu, lại thấy Nhiên Nhiên đột nhiên kề sát vào, hôn lén môi hắn một cái.
Cố Uyên Đình sững sờ, không phản ứng kịp nhìn Nhiên Nhiên, cả người ngơ ra.
Tô Ý Nhiên không nhịn được mím môi cười, kề