Người kia quay đầu, nhìn Mộ Sơ Tình, cười một chút, giọng nói của hắn ta đã qua máy móc xử lý chỉnh âm, hắn ta hỏi: "Mộ Sơ Tình?"
"Là tôi......!Anh là ai?" Ánh mắt Mộ Sơ Tình né tránh không dám nhìn hắn, yếu ớt gật đầu.
Tay Mộ Sơ Tình dời ra phía sau định gọi điện thoại báo cảnh sát, chính là không biết xảy ra chuyện gì, đầu óc theo bản năng liền gọi vào điện thoại của Hoắc Bắc Cảng.
Cô vẫn luôn cho rằng bản thân không nhớ rõ bất cứ số điện thoại nào, chính là vào thời điểm mấu chốt thật sự, cô phát hiện ra bản thân lại nhớ rất rõ số điện thoại của Hoắc Bắc Cảng, một đám chữ số, đều có thể nhớ không sai, ngón tay rất không tự giác bấm gọi số của Hoắc Bắc Cảng.
Lúc bấm nút gọi đi, cánh tay người kia đã tóm lấy cổ áo Mộ Sơ Tình.
"A..." Mộ Sơ Tình bị người kia kéo qua, yết hầu bị hắn bóp chặt.
"Anh muốn làm gì......"
Tay Mộ Sơ Tình bị cái tay robot kia tóm lấy, cổ tay cô bị bóp chặt, bị người kia bẻ cong, di động trong tay không bấm được, "Bộp" một tiếng rơi xuống sàn xe.
Người đó một tay bóp cổ cô, một tay nhặt di động của cô lên nhìn thấy cô gọi điện, cười một, thanh âm nguy hiểm, "Dám giở trò với ta? Đúng là có gan."
Mộ Sơ Tình có cảm giác lạnh lẽo như muốn đông đá, thân thể không tự giác được co rụt về phía sau nhưng lại bị hắn ta bóp cổ, cô bị nghẹt thở, cổ như muốn đứt rời ra.
Khóe môi hắn ta cong lên, nghiêng mắt nhìn Mộ Sơ Tình, đột nhiên nói: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, từ giờ trở đi, cô không phải là Mộ Sơ Tình."
Mộ Sơ Tình ngạc nhiên, cảm giác tình huống có vẻ không ổn, lông tơ khắp người dựng đứng lên, phía sau như có gió lạnh từng cơn ùa tới, cô liền muốn trốn đi, muốn bức năng lượng trong người mình ra, chính là bất đắc dĩ cô lại vận công không được.
Cô không có cách nào tức giận, không thể tức giận, căn bản là cơn giận của cô không đủ để bức được năng lượng trong