Gần đây cuộc sống của Mộ Oanh Oanh rất không thoải mái.
Cái công việc bán hàng này cô ta chẳng thích chút nào cả, rất mệt.
Cả ngày phải đứng ở quầy bán hàng, lại còn phải nhanh mồm nhanh miệng giới thiệu mấy cái sản phẩm đó với khách hàng, mệt tim, miệng cũng mệt, chân lại càng mệt, mấu chốt là tiền lương của nhân viên bán hàng còn đặc biệt thấp, tiền lương thử việc một tháng chỉ có 6000 đồng làm sao đủ cho cô ta sống.
Mua một ít mỹ phẩm dưỡng da cao cấp còn không được, lấy đâu ra tiền cho cô ta mua túi xách quần áo hàng hiệu, công việc như vậy làm sao có thể thích.
Hơn nữa mẹ cô ta còn nói là có thể mồi chài được kẻ có tiền, mấy kẻ có tiền đều là mang theo tiểu tam cùng đi dạo phố, mấy con tiểu tam đều là mấy đứa đã đi phẩu thuật thẩm mĩ, cho nên mấy gã đó làm sao có thể nhìn tới mặt cô ta được.
Người coi trọng cô ta thì cô ta lại không thích, thật sự là quá xấu, một đám, không phải tai to mặt lớn, chính là đầu hói bụng bia, muốn bao nhiêu ghê tởm liền có bấy nhiêu, làm gì có ai đẹp trai như Hoắc Bắc Cảng đâu.
Từ khi gặp qua Hoắc Bắc Cảng, cô ta liền say mê hắn, thật sự, cô ta gặp qua nhiều đàn ông như thế, không có một ai là có thể so sánh được với Hoắc Bắc Cảng.
Càng nghĩ trong lòng càng tắc nghẹn, cố tình Hoắc Bắc Cảng lại là chồng của Mộ Sơ Tình, một sự đối lập rõ nét như vậy, khó trách cả ngày Mộ Sơ Tình là một thân hàng hiệu, còn không phải là nhờ có chồng giàu có lại đẹp trai sao? Lại còn có công việc ngon lành như thế, cả ngày ngồi trong phòng riêng có máy lạnh phà phà thổi vào trong mặt, thật thoải mái, còn có đủ thứ hàng hiệu đếm không xuể, tiền tiêu không hết, cuộc sống sung sướng như vậy.
Chắc chắn là Mộ Oanh Oanh cảm thấy không phục trong lòng, Mộ Sơ Tình sống sung sướng như vậy còn cô ta sống khổ sở, cô ta không chuyên tâm làm việc còn bị cửa hàng trưởng cảnh cáo, vẫn luôn mắng cô ta, tâm tình cô ta rất không thoải mái, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa thì làm sao có thể chịu được uất ức bị