Người đó nghe Mộ Oanh Oanh nói xong, khóe môi gợi lên một nụ cười gian trá, sau đó hắn ta xoay người, cử động cánh tay máy móc, hắn ta ngừng lại một chút, giọng nói nguy hiểm nói với Mộ Oanh Oanh: "Ngươi nói không sai, thiên hạ không có bữa cơm nào ăn mà không trả tiền.
Còn chuyện ta muốn ngươi làm cái gì, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết.
Đến lúc đó ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn làm theo là được, bằng không ta có thể cho ngươi lên thiên đường, thì lúc nào cũng có thể kéo ngươi xuống địa ngục."
Mộ Oanh Oanh nghĩ tạm thời thì bản thân sẽ an toàn, cũng không có suy nghĩ nhiều nữa.
Dù sao thì lúc này cô ta đã có được điều mà mình muốn, vậy là tốt rồi.
Cô ta nhìn theo gã đàn ông kia đang rời đi, lại sờ sờ mặt mình thêm lần nữa.
Cô ta cầm lấy chiếc gương ở trên giường, nhìn lại mặt mình trong gương xem có phải chính là khuôn mặt của Mộ Sơ Tình hay không, sau đó mới rời đi.
Trước khi đi Mộ Oanh Oanh còn nhìn Mộ Sơ Tình còn đang nằm ở trên giường một chút, hiện giờ cô vẫn còn đang hôn mê, bất tỉnh nhân sự, cô ta đột nhiên đi đến trước mặt Mộ Sơ Tình, duỗi tay vỗ vỗ vào mặt cô, vẻ mặt đắc ý mở miệng: "Mộ Sơ Tình, cô cứ tiếp tục ngủ đi, tốt nhất là cứ như vậy, ngủ cả đời.
Thật đáng tiếc, sau này tất cả những thứ của cô đều là của tôi.
Người đàn ông của cô sẽ là của tôi, thân phận địa vị của cô cũng đều là của tôi.
Ha ha ha ha ha ha!"
......
Nửa tiếng sau, Mộ Sơ Tình cảm giác đầu óc mơ hồ, có chút khó chịu mở mắt ra, cảm giác trước mắt trắng xoá, không nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.
Hiện giờ đầu cô đau như búa bổ, thật sự rất giống cảm giác thức dậy sau khi say rượu, so với uống say còn muốn thống khổ hơn gấp mười lần.
Không chỉ là đau đầu, lại còn cảm thấy rất buồn nôn.
Cô cảm thấy yết hầu như có thứ gì đó chặng lại, rất ngứa, thật giống như là đang tra tấn cô vậy, Mộ Sơ Tình thống khổ ho khan, chính là ho khan nửa ngày, phát hiện