Nhưng mà những người đó lại giật được điện thoại của cô, "bốp" một tiếng, điện thoại bị ném mạnh một cái, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Mộ Sơ Tình trợn trừng hai mắt nhìn tên cầm đầu, muốn kêu cứu nhưng lại kêu không ra tiếng.
Tên đó liền đi tới trước mặt Mộ Sơ Tình, một tay bóp lấy mặt cô, hung tợn nói: "Nợ tiền ông chừng nào mới chịu trả?"
Mộ Sơ Tình không nói gì, trừng lớn mắt nhìn gã đó, ngây ngốc không hiểu chuyện gì, cô như vậy lại kích động tới gã đàn ông đó, hắn ta liền vung tay, một cái tát thẳng thừng giáng xuống mặt cô.
"Cái con điếm này, mở miệng ra nói chuyện cho ông! Cô muốn thế nào? Tiền nợ của ông khi nào mới trả đủ?"
Cái quỷ gì vậy? Lẽ nào Mộ Oanh Oanh thiếu nợ đám người này sao?
"Nói chuyện đi, cô bị câm à!" Tên cầm đầu thấy Mộ Sơ Tình còn không nói lời nào, liền động thủ định tát thêm cho một cái.
"......" Mấy người còn hỏi nữa sao, tôi đúng là một người câm đấy.
Mộ Sơ Tình muốn trốn chạy, tên cầm đầu thấy Mộ Sơ Tình thế này lại càng thêm nổi giận "Vậy rốt cuộc khi nào cô mới trả đủ? Cô nợ một tháng rồi, lúc trước nói là 15 ngày, bây giờ lại kéo dài thêm 15 ngày, lão hổ không ra uy thì cô coi ông đây là mèo à? Không cho cô một trận thì cô không biết bọn này lợi hại thế nào mà?"
Mộ Sơ Tình có chút tuyệt vọng nhìn đám người này, nghĩ đến năng lượng mạnh mẽ trong người mình có thể bộc phát ra được hay không, chính là cô lại không biết phải làm sao thì cô mới có thể nổi giận.
Nhìn đám người đó, Mộ Sơ Tình móc giấy bút để trong túi xách ra, viết lên mấy chữ: "Rốt cuộc là tôi nợ mấy người bao nhiêu tiền?"
Tên lão đại đó thấy Mộ Sơ Tình viết chữ ra giấy, đột nhiên bật cười, "Ha, cô em làm thế này, không phải là đã thật sự biến thành người câm rồi đấy chứ?"
Hắn ta vừa nói vừa đưa tay bóp lấy mặt Mộ Sơ Tình, khẩu khí bừng bừng, nước bọt văng cả lên mặt mặt cô.
"Tiền