"Tiện nhân! Mày nói ai "khoai" ngắn!!!" Hắn ta bị Mộ Sơ Tình nói như vậy, kích động giơ nắm đấm lên nhắm thẳng vào mặt Mộ Sơ Tình, định đấm cô.
Mộ Sơ Tình thấy nắm đấm đó sắp giáng trúng mặt mình, bỗng nhiên ngực cô đau đớn, có một loại sức mạnh bùng phát, đúng lúc duỗi tay giữ chặt được nắm đấm của gã đó, rồi lại giữ tay hắn bẻ ngoặc ra sau.
Hắn ta đau đớn nhe răng trợn mắt, muốn thoát khỏi tay Mộ Sơ Tình nhưng lại bị cô bẻ ngoặc, đau như bị bẻ gãy thành từng đoạn.
"Một đám ngu ngốc, tụi bây còn đứng đó nhìn cái gì? Còn không mau tới cứu tao!" Tên đại ca nhìn đám đàn em còn đang đứng đó xem kịch, phát hỏa gào lên một câu.
Đám đàn em đó phản ứng lại, chen chúc nhào qua chỗ Mộ Sơ Tình, định đánh cô.
Mộ Sơ Tình nhíu mày một cái rồi mới nhấc chân lên đá bay một tên vừa mới nhào tới, một tên lại một tên đã bị cô đá bay.
Mộ Sơ Tình có chút vui sướng, xem ra tuy rằng hiện giờ cô và Mộ Oanh Oanh thay đổi linh hồn cho nhau nhưng năng lượng vốn có trên người cô lại không hề thay đổi gì, cô vẫn có cái sức mạnh không ai địch nổi đó, một giây là có thể xử lý hết đám đàn ông đó mà không có bất cứ vấn đề gì.
Lúc này đây cô vẫn là cái bộ dáng đó, chỉ cần có người chọc giận là cô có thể biến thành đại lực sĩ.
Mộ Sơ Tình giải quyết xong đám người đó liền quay đầu "bỏ của bỏ cả người" chạy ra khỏi đó, ngu hay sao mà ở lại đó để gánh cục nợ thay cho người khác.
Đám người đó bị Mộ Sơ Tình tẩn cho một trận nằm bẹp dí không ngóc đầu lên nổi, đau đến nỗi muốn biến hình, tức giận nghiến răng kèn kẹt.
! !
Mộ Sơ Tình rời khỏi khách sạn Thất Thiên, cô cảm thấy nơi đó không thể quay lại được nữa, hơn nữa cô cũng chẳng có quần áo hành lý gì, cho nên cô có bỏ đi như vậy