Mộ Sơ Tình nghe Mạc Diệc Phong hỏi xong liền gật đầu, chắc chắn là ngủ ngon rồi, giường ngủ của Giang Vị Uẩn hẳn là đồ cao cấp, đặc biệt mềm mại, đã lâu rồi chưa có ngủ trên chiếc giường nào thoải mái như thế, Mộ Sơ Tình ngủ thẳng giấc cho tới sáng không có nằm mơ.
Mạc Diệc Phong nghe Mộ Sơ Tình trả lời xong thì gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm trên người cô, thật sự là rất hiếu kì hỏi: "Không phải là cô......!Chỉ có một bộ quần áo trên người này đấy chứ?"
Mộ Sơ Tình tuy rằng nghèo, chính là cô lại rất thật thà, nghe hắn hỏi vậy cũng gật đầu ngay.
Hơn nữa lại còn gật mạnh đầu, rất thoải mái.
Đúng vậy, chính là nghèo như vậy, trên người cũng chỉ có một bộ quần áo này.
Bộ đồ này lại còn được giặt đi giặt lại mà mặc, từ sau khi cô biến thành Mộ Oanh Oanh xong cũng chưa có về nhà, cho nên không có quần áo để thay giặt, hơn nữa tiền trên người cô căn bản là không đủ để cô tiêu xài, mua một bộ quần áo mới sao? cô còn chưa muốn bị đói chết.
Ở trong khách sạn đó có thể mặc áo ngủ của khách sạn rồi giặt sạch bộ đồ này, sau đó dùng máy sấy sấy khô là vẫn có thể mặc đi ra ngoài, chính là ở đây.....không tiện, cô chỉ có thể tạm chấp nhận mặc lại bộ đồ ngày hôm qua thôi.
Rõ ràng là nghèo đến như vậy.
Mạc Diệc Phong nghe Mộ Sơ Tình thật thà nói mình không có quần áo để thay giặt, khóe môi khẽ cong lên một chút, người phụ nữ này thật đúng là sống rất tiêu sái tự tại.
"Vậy bây giờ cô định đi đâu?" Mạc Diệc Phong thấy cô đã chuẩn bị xong xuôi, cũng không có khả năng là muốn xuống tiểu khu dưới lầu tản bộ.
Mộ Sơ Tình móc giấy bút ra viết cho anh ta xem.
"Tôi tìm được một công việc rồi, bây giờ đi làm."
Mạc Diệc Phong nhìn thấy mấy lời này xong lại đánh giá khắp người cô một lần nữa, "Cô đi làm ở đâu? Làm công việc gì?"
"......" Sao cô thấy anh ta