Mộ Sơ Tình trừng lớn hai mắt, toát ra vẻ cảm kích nhìn Mạc Diệc Phong.
Thật sự, đây đúng là người hiền lành đi......!
Mộ Sơ Tình nhìn chằm chằm anh ta hơn nửa ngày không có phản ứng lại, thật là không biết nên cám ơn người đàn ông này như thế nào.
Trước kia thật sự là không biết tâm tính Mạc Diệc Phong lại tốt bụng như thế, thì ra anh ta lại tốt bụng như vậy.
Đúng là hoạn nạn mới biết chân tình, mới biết ai là người tốt.
Mạc Diệc Phong thấy Mộ Sơ Tình nhìn mình phát ngốc, đột nhiên cười một cái, cảm thấy bộ dáng Mộ Oanh Oanh phát ngốc thật sự rất giống một người, duỗi tay vuốt vuốt tóc cô, khiến cho Mộ Sơ Tình mới phản ứng lại được.
"Nhìn tôi ngây ngốc như vậy làm gì? Không phải là cô muốn đi làm sao? Tôi đưa ngươi đi làm, cô đã ăn sáng chưa?"
Mộ Sơ Tình lắc đầu.
Mạc Diệc Phong liền xoay người, hỏi cô: "Muốn ăn cái gì? Sẵn tiện đi làm tôi mua cho cô."
Lại nói, Mộ Sơ Tình thật sự là đang đói bụng.
Ngày hôm qua cứ như vậy theo Mạc Diệc Phong về nhà, kỳ thật là hôm qua cô chưa có ăn gì, hiện tại bụng cũng đã đói sôi lên, nghe anh ta nói mời mình đi ăn thì bất chấp mấy cái lễ nghi lịch sự gì đó, trong đầu Mộ Sơ Tình liền hiện ra những món mình muốn ăn, gấp không đợi được viết ra giấy món mình muốn.
"Muốn ăn bánh mì nướng kiểu Pháp, còn có caramel macchiato."
Mạc Diệc Phong nhìn chằm chằm vào dòng chữ của cô, sau đó bỗng bật cười, "Khẩu vị của cô sao lại giống với người tôi thích quá vậy."
"Hả?" Mộ Sơ Tình sửng sốt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, bởi vì người anh thích hình như chính là tôi thì phải.
Mạc Diệc Phong không có giải thích, liền dắt cô đi ra ngoài, "Không có gì, đi thôi."
Mộ Sơ Tình có cảm giác tim mình đập rất là nhanh, chậm rì rì đi theo anh ta ra khỏi nhà.
Mẹ ơi, chuyện này thật sự là quá đáng sợ, chẳng lẽ thật sự giống như là lời em gái anh ta nói? Anh ta thích cô mười mấy năm? Bởi vì thích cô mười