"Ah" Hà Thục bất ngờ bị đẩy, hét lên một tiếng hoảng sợ.
Khi Hà Thục ngã xuống, bà ta đã túm lấy chiếc ghế bên cạnh, cả người cả ghế cùng ngã xuống.
Một tiếng động lớn vang lên.
Eo của Hà Thục va vào bàn, bà ta hốt hoảng la lên.
Mộ Oanh Oanh, người phụ nữ này đẩy bà ta ngã xuống đất xong, cô ta hoảng sợ đứng như trời trồng, sau đó vẻ mặt cô ta bắt đầu biến sắc, lo sợ không biết mình làm như vậy có sao không.
Sợ bà ta xảy ra chuyện gì, sợ bản thân phải chịu trách nhiệm, vừa rồi cô ta không khống chế được sức lực của mình, đẩy ngã Hà Thục, lỡ như lát nữa Hoắc Bắc Cảng lên đây, hai người như thế này.......!Thấy cô ta đẩy mẹ hắn ngã, hắn sẽ trách tội thế nào đây?
Chắc chắn sẽ nói là do cô ta làm, Làm sao đây, không nghĩ tới bà ta lại là một người xấu như vậy.
Mộ Oanh Oanh sợ hãi, sắc mặt trắng bệch ra, hiện tại thật sai lầm, cô ta xoay đầu lại nhìn, rất sợ có người đột nhiên chạy lên đây.
Cả người cô ta đều đang run lên.
Lúc Mộ Oanh Oanh còn đang run sợ thì Hà Thục ở một bên lại la lên, "Cứu với, ở đây có người muốn giết tôi, cứu với." Hà Thục nén đau đứng dậy, đột nhiên la lên.
Hà Thục vừa la lên đã doạ Mộ Oanh Oanh hoảng sợ mất hồn.
Mộ Oanh Oanh cảm thấy Hà Thục, cái bà già đáng chết này tâm cơ của bà ta rất nặng, không thể để mọi người biết bà ta bị mình đẩy được.
……
Lúc Hà Thục ngã xuống đã kéo theo chiếc ghế bên cạnh, cho nên đã phát ra âm thanh rất lớn.
Cộng thêm sau đó Hà Thục lại còn la cứu mạng, cho nên bên dưới có thể đã nghe được động tĩnh, nghe được âm thanh phát ra từ trên này.
Lúc đầu nghĩ là do không cẩn thận nên mới gây ra tiếng động cho nên không có để ý.
Sau đó phát hiện ra là có tiếng kêu cứu.
Hoắc Quốc Chương nhìn lên lầu, không biết có chuyện gì trên đó, "Bắc Cảng à, vừa rồi con