"Hai người ......!Chuyện này là thế nào?? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Hai người đánh nhau sao?" Hoắc Quốc Chương thấy hai người như vậy, nén giận hỏi.
"Ông xã......" Hà Thục muốn giả vờ đáng thương trước mặt Hoắc Quốc Chương, dịu dàng gọi ông ta một tiếng nhưng vẫn mắc sai lầm, bà ta không giành được sự chú ý như Mộ Oanh Oanh.
Hoắc Bắc Cảng vừa chạy lên lầu đã thấy hai người ngã ngồi dưới đất, hắn hoảng sợ chạy tới ôm lấy Mộ Sơ Tình.
Mộ Oanh Oanh thấy Hà Thục mở miệng, cô ta cũng không khách khí, ôm chặt lấy cánh tay Hoắc Bắc Cảng, "Ông xã, anh đừng trách mẹ, chuyện này không thể trách mẹ, là em sai! Là em làm mẹ đau lòng, thật ra em cũng không biết là chuyện như thế nào, em cũng rất khổ tâm.
Mẹ nói với em mấy hôm trước mẹ hẹn em đến khách sạn, nhưng mà em không biết......!Em quên mất......!Gần đây trí nhớ của em không được tốt, bởi vì công việc ở công ty quá nhiều, em rất bận cho nên có nhiều việc riêng em cũng quên mất, trí nhớ thật sự rất kém.
Cho nên em mới không tới chỗ hẹn, để mẹ một mình ngồi đợi em trong khách sạn, làm mẹ khó chịu.
Chắc tại lúc nãy em nói chuyện có hơi lớn tiếng một chút, cho nên mới làm mẹ không vui, cũng không phải là mẹ cố ý đánh em, anh không nên trách mẹ."
Vốn dĩ Hà Thục định mở miệng nói chuyện, bà ta đã bị những lời này của Mộ Oanh Oanh làm cho á khẩu, xem như bà ta đã thấy rõ thế nào gọi là tiện nhân.
Trước đây, thật ra bà ta không có cảm thấy Mộ Sơ Tình là một người có tâm cơ thâm sâu đến như vậy, lúc này nghe Mộ Sơ Tình nói, từng câu từng chữ đều là muốn tẩy trắng bản thân, không muốn thừa nhận vừa rồi cô ta đẩy mình ngã, diễn kịch diễn thành một đoá bạch liên hoa luôn cơ đấy.
Dám đem mọi tội lỗi trút lên người bà ta, hãm hại bà ta, người phụ nữ này tâm cơ sao lại độc ác đến như thế.
Hà Thục nổi giận, mắt thấy Hoắc Bắc Cảng chỉ chăm chăm chú ý đến Mộ Sơ Tình, nhưng trong ánh mắt của hắn lại mang theo vẻ căm hận, bà ta liền