Lãnh Tư Thành mắt lạnh nhìn cô cố ý bảo trì khoảng cách với chính mình, vốn gấp gáp trở về còn muốn bồi bồi cô, lúc này lại có chút nản lòng thoái chí.Anh nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, rồi sau đó lại không nói lời nào, chỉ là đi vào phòng, cầm quần áo tùy tiện đặt ở một bên, thậm chí đến áo sơmi và quần tây cũng không thay ra, trực tiếp dựa vào đầu giường, cứ như vậy mặc quần áo mà nằm.Cố Thanh Thanh ngẩng đầu, nhìn anh dựa vào đầu giường ngủ như vậy, đến chân cũng không duỗi thẳng, khóe môi mỏng mềm đều nhấp thành một đường thẳng tắp, đôi mắt anh tuấn hơi hơi nhíu lại. Cho dù là nghỉ ngơi trong chốc lát, tựa hồ cũng suy nghĩ không thôi.Vì sao suy nghĩ không thôi, là vì công việc, hay là vì Từ Tử Bội?Hai nút áo sơ mi phía trên của anh không cởi bỏ, thậm chí đến cà vạt cũng không cởi bỏ, thời điểm đang ngủ, có chút khí không thuận, Cố Thanh Thanh đi lên phía trước một chút, muốn giúp anh cởi bỏ cà vạt, để anh ngủ đến thoải mái chút. Tay vừa mới đặt tới trên cà vạt, nhẹ nhàng dùng lực một chút, tay cô, chợt bị anh nắm đến!Lãnh Tư Thành mở mắt ra, tròng mắt màu hổ phách nhìn thẳng cô. Cố Thanh Thanh bởi vì muốn cởi bỏ cà vạt, cong lưng, thân thể ép xuống, mặt tiến đến rất gần, tựa hồ