“Đừng nhúc nhích! “Lãnh Tư Thành thoáng xê dịch, biến thành nửa nghiêng người ôm cô ngủ, giọng nói nguy hiểm, thậm chí -- còn có một chút cảm giác cô nói không rõ, có lẽ là anh đang sinh khí với chính anh.“Cô muốn ngủ, cũng đừng quấy rầy tôi! Hôm nay công việc của tôi rất bận. “Lãnh Tư Thành đến đôi mắt cũng chưa mở, một mặt cau mày, tựa hồ thực không kiên nhẫn cô quấy rầy, nhưng là, lại một mặt, ôm cô càng chặt! Giống như cô lại động thêm một chút, liền sẽ đánh thức anh.Cố Thanh Thanh bị anh ôm lấy, đích xác cũng không dám động. Cô hơi hơi ngẩng đầu, từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy trên cằm hơi hơi giơ lên của Lãnh Tư Thành có một tầng vụn râu màu đen nhạt. Lại hướng lên trên, môi mỏng của anh gắt gao mím lại, sống mũi anh tuấn của anh, như là trân phẩm đại sư nghệ thuật tận tâm tạo hình, lại hướng lên trên, anh nhắm mắt ngủ, lông mi thật dài hơi rũ, che giấu quá nhiều cảm xúc nơi đáy mắt.Hai người gắt gao ôm nhau, cô có thể cảm giác được tiếng tim đập mạnh mẽ mà hữu lực của cô. Cô rất ít có cơ hội, dựa vào nhìn gần anh như vậy -- mà không phải ở thời điểm hai người phát sinh quan hệ. Hơi thở trên người anh quanh quẩn, mãnh liệt đến quả thực kích thích cả người cô đều có chút hoa mắt say