“Đi nghỉ ngơi.”Cô mới vừa mở miệng, anh liền hơi hơi gật đầu một cái, đứng dậy cầm lấy khăn tắm, quấn quanh chính mình, quay đầu, nhìn chính cô ra sức giãy giụa đứng dậy từ bồn tắm, anh khẽ nhíu mày, cánh tay vừa nhấc, một tay ôm cô lên.Cố Thanh Thanh lập tức bị anh ôm lên, theo bản năng vươn cánh tay, ôm cổ anh.Lãnh Tư Thành ánh mắt đạm mạc nhìn cô một cái, bước chân đi ra phòng tắm. Chờ tới gian ngoài rồi, cô nhẹ nhàng giật giật chân: “Đặt tôi xuống dưới!”Lãnh Tư Thành “ừ” một tiếng, đặt cô ở trên mặt đất, tiện tay cầm lấy khăn tắm bên cạnh, bọc cô lại.Chờ Cố Thanh Thanh lau khô thân thể, phía sau vẫn luôn không có động tĩnh gì, cô quay đầu nhìn lại, Lãnh Tư Thành đã ngã vào đầu giường, nặng nề ngủ đi.Lãnh Tư Thành trong lúc ngủ mơ, tẩy đi lạnh nhạt và bá đạo, nhìn qua bộ dáng giống như là một bé trai .Cô nhớ tới Lạc Thanh Tuyết từng nói qua với cô, khi còn nhỏ Lãnh Tư Thành từng mắc bệnh tự kỷ, thậm chí còn đâm ba anh bị thương.Anh cũng ăn qua không ít đau khổ, hiện tại hết