Cô lập tức bò dậy, vừa nhìn sang bên cạnh, giường đệm bên cạnh chỉnh tề, đã không thấy Lãnh Tư Thành.Cố Thanh Thanh ôm lấy chăn sửng sốt vài giây, bên ngoài còn đang không ngừng gõ cửa, thần kinh hỗn loạn của cô cuối cùng mới trở về vị trí cũ, không kịp mang dép liền xuống giường, mở cửa vừa nhìn, là Trương Dư Hi, đã thay xong quần áo, thu thập đủ. Nhìn thấy bộ dáng lộn xộn của Cố Thanh Thanh, hoảng sợ, “Sao cô còn chưa dậy? Hiện tại đã bốn giờ mười lăm.”“Tôi lập tức thu thập!” Cố Thanh Thanh lập tức lấy vận tốc ánh sáng trăm mét phóng đi phòng rửa mặt. Cũng may tối hôm qua cô đã thu dọn đồ đạc xong, rửa mặt xong, thay quần áo liền có thể ra cửa.Thời điểm ra cửa trời còn chưa sáng, tuy rằng đèn đường bật sáng, nhưng trên đường người đến người đi, không có vẻ lạnh lẽo yên tĩnh chút nào. Một đường vọt tới bờ biển, cô mới phát hiện Lãnh Tư Thành và Từ Tử Bội đã sớm tới rồi, Từ Tử Bội đang trang điểm, mà Lãnh Tư Thành, lại nằm ở trên ghế nằm, nhàn nhã tự tại uống cà phê nóng.Nhìn thấy cô tới, Lãnh Tư Thành cũng không có quá chú ý, chỉ là ánh mắt đạm mạc nhìn cô một cái, lại tựa hồ không có hứng thú cúi đầu, vừa uống cà phê, vừa không chút để ý mở kịch bản ra.Cố Thanh Thanh cũng không tiện nhiều lời với anh, lập tức đi đến chỗ làm việc của Húc Dật. Bên này Lâm Chu Dật đã sớm tới rồi, lúc này đang chỉ huy các hạng mục mỗi người vào vị trí của mình. Nhìn thấy các cô tới hơi chậm, cũng không nói cái gì, chỉ là cười cười, lại tập trung vào trong công việc.Cố