Cố Thanh Thanh gian nan nhai hai cái, liền một ngụm nuốt xuống, bởi vì thịt tôm hùm quá lớn, thiếu chút nghẹn trong cổ họng rồi, ho khan hai tiếng.Nhìn thấy cô ăn xong, tròng mắt híp lại của Lãnh Tư Thành mới chậm rãi buông ra, lại mang bao tay dùng một lần lên, tiếp tục lấy một con tôm hùm nhỏ, động tác ưu nhã lột vỏ ra, xem bộ dáng của anh, một chút cũng không giống như là lột tôm hùm, ngược lại như là đang tạo hình tác phẩm nghệ thuật gì.Một bàn người, ngoại trừ vài người biết nội tình, mấy người ở Húc Dật khác, đều là khiếp sợ. Từ Tử Câm ở bên cạnh có chút khó chịu mở miệng: “Anh Tư Thành, sao anh lột tôm hùm cho cô ta ăn!”“Không phải muốn ‘ cùng vui với dân’ sao? Lâm tổng các người nói. Tôi là thân sĩ, đương nhiên phải chiếu cố cô gái bên cạnh.” Lãnh Tư Thành không chút do dự đẩy lý do lại cho Lâm Chu Dật, khi nói chuyện, lại lột một thịt tôm hùm tuyết trắng, còn cẩn thận lấy đi chỉ tôm, ném tới trong chén Cố Thanh Thanh.“Vậy ngươanh i cũng không thể chỉ cho một mình cô ta, em cũng muốn!”Lãnh Tư Thành nhìn cũng không nhìn cô ta, lại cầm lấy một con tôm hùm, tinh tế