Chờ đến một dĩa tôm hùm nhỏ đều bị anh lột sạch, ném đến trong chén cô, Lãnh Tư Thành mới vừa lòng tháo bao tay xuống, phát hiện tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người của mình, còn vẻ mặt nghi hoặc: “Nhìn tôi làm cái gì? Chẳng lẽ hôm nay đồ ăn không hợp khẩu vị? Đầu bếp này đến đồ ăn đều làm không tốt, còn mời tới làm cái gì? Bảo anh ta thu thập đồ vật, đi bộ phận hậu cần quét rác đi thôi! -- đề bạt đầu bếp làm tôm hùm nhỏ xào cay này lên, để anh ta làm chủ bếp!”Một bữa cơm ăn mọi người nuốt không trôi, chờ mọi người ăn xong rồi, Lãnh Tư Thành còn đứng lên: “Mọi người, tôi còn đặt ở KTV một gian phòng xa hoa, mời mọi người cùng đi chơi.”Có người ồn ào: “Lãnh tổng, ngài cũng qua đi chơi sao?”Lãnh Tư Thành đôi mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua Cố Thanh Thanh, trong mắt lướt qua một tia cảm xúc khác thường: “Đương nhiên muốn ‘ chơi ’.”Lãnh Tư Thành đặt, là trung tâm giải trí xa hoa nhất thành phố Tân Hải, ktv bên trong xây dựng xanh vàng rực rỡ, anh đặt, lại là phòng bao xa hoa nhất, gần như như là bộ dáng một sảnh hát loại nhỏ. Đừng nói chứa nhóm nhân viên công tác này, cho dù nhiều hơn gấp đôi, cũng có thể ngồi được.Chính giữa đại sảnh có nguyên sân nhảy, trước sân nhảy có một khối màn hình LED lớn, đối diện màn hình có một sô pha hình chữ nhật. Bên cạnh còn có máy tính điểm đài hát, có thể tùy thời đổi điểm hát. Lãnh Tư Thành vừa đến, còn kêu lên dĩa đựng trái cây cùng bia: “Nơi này chỉ có hoàn cảnh như