Chương 47: Tỉnh ngộ
Ba người chấp nhận tuân theo lệnh điều động mà rời đi, Tôn Giai Giai và Mạnh Tuệ không nói gì nhưng Điền Mông vẫn chưa từ bỏ ý định.
Hai người không gặp mặt ở trong công ty mà chọn một quán cà phê cách công ty không xa.
Viêm Liệt không biết nên nói cái gì, anh có chút đau lòng, nhưng mà anh lại cảm thấy mình không nên mở miệng nói lời áy náy với cô, anh chỉ yên lặng nhìn Điền Mông đang ngồi ở đối diện.
“Em cứ nghĩ bọn anh không còn quan hệ.” Gương mặt Điền Mông tràn đầy cô đơn, chuyện không thuận đường và điều động công việc làm cô bị đả kích rất lớn.
“. . . . .” Viêm Liệt trầm mặc, anh cũng cho là bọn họ đã không còn quan hệ gì rồi, nhưng mà khi anh đang thương tiếc cho tình yêu của mình cứ thế bị chết đi thì Bắc Đường Yên lại làm ra chuyện như vậy, cô làm cho anh rất tức giận, nhưng trong sự tức giận đó còn có một cảm giác không đúng lắm.
Bình tĩnh suy nghĩ lại một lần, Viêm Liệt cảm giác mình có chút xúc động, cho dù sự thật là Bắc Đường Yên muốn cản trở mọi cô gái đến gần anh, điều đó cũng có nghĩa là cô còn quan tâm anh phải không, hơn nữa bọn họ đã xảy ra quan hệ, như vậy Yên làm sao có thể ngốc nghếch đem chuyện như vậy làm thành trò chơi đây, nhưng những chuyện xảy ra lại làm đầu óc anh rối loạn, cho đến khi anh tỉnh táo lại thì mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa rồi.
Chẳng qua là, Yên cũng không có giữ anh lại, cái loại uy hiếp mạnh mẽ đó giống như là đổ thêm dầu vào lửa, khi anh đối mặt với lời uy hiếp của cô thì càng không thể nào đáp ứng, hơn nữa coi như là Yên bỏ ra tình cảm cho anh thì đó cũng không phải là thứ tình cảm anh muốn, nếu không làm sao Yên lại không để ý đến suy nghĩ của anh mà làm ra chuyện làm anh cảm thấy thất vọng, giống như tập đoàn Âu thị và cô gái bị điều đi ở trước mặt anh.
“Tại sao không nói lời nào, anh không muốn nói gì với em sao?” Viêm liệt im lặng làm Điền Mông cảm thấy bất đắc dĩ, bây giờ cô rất mờ mịt, cô không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, nhưng mà cô biết mình sai lầm rồi, cô chưa hiểu rõ quan hệ giữa Viêm Liệt và Bắc Đường Yên liền ngu muội mà đi vào, sau đó đụng phải họng súng, trở thành vật hi sinh để giết gà doạ khỉ, mà với kết quả như vậy, cô cũng chỉ có thể vui vẻ tiếp nhận.
“Tiểu Mông, tôi chỉ có thể nói với kết quả như vậy tôi cũng thật bất ngờ, xin lỗi.” Nếu như là lỗi của anh, anh nguyện ý thừa nhận, nhưng chuyện này chẳng lẽ là lỗi của anh sao, cho nên, anh chỉ có thể nói xin lỗi, lại nói không ra có lỗi với cô ở đâu, hơn nữa anh cũng không vì chuyện này mà đi tìm Bắc Đường Yên, bởi vì nếu làm như vậy kết quả sẽ càng xấu hơn bây giờ.
Thông qua chuyện của Âu Nhược Nhã và Điền Mông anh đã hiểu Bắc Đường Yên muốn gì.
Điện thoại vang lên, Viêm Liệt bởi vì nghe được tiếng chuông đặc biệt mà chấn động toàn thân.
“Tôi nhận điện thoại.” Anh đứng dậy đi tới bên cửa quán cà phê mới bắt điện thoại.
“Ba phút, ba phút sau nếu anh vẫn ở chung một chỗ với cô gái kia, em sẽ đưa cô ta đến nơi mà anh nghe cũng chưa từng nghe qua.” Giọng nói Bắc Đường Yên vang lên, sau khi dứt lời liền cúp điện thoại.
Viêm Liệt nhíu mày, anh cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, nhưng mà anh cũng không chậm trễ, lập tức xoay người trở lại quán cà phê, sau đó nói với Điền Mông, “Tôi có một số việc cần phải làm, thật xin lỗi, tôi phải rời đi bây giờ, Điền Mông, cậu là một cô gái tốt, nên buông tha cho tôi thì tốt hơn.”
Viêm Liệt nói hết những lời cần nói, không đợi Điền Mông phản ứng liền thanh toán tiền và rời đi, ở ngoài quán cà phê, anh hít một hơi thật sâu, đi về khu ký túc xá.
Viêm Liệt biết có người đang theo dõi mình, mặc dù anh không thấy được bóng người, tài năng theo dõi của người đó hết sức cao siêu, nhưng mà thông qua việc Bắc Đường Yên hiểu rõ mọi hành động của anh, anh có thể xác định có người theo dõi mình, cảm giác như vậy làm toàn thân anh khó chịu, nhưng anh lại không thể cự tuyệt, trừ khi anh đi tìm Bắc Đường Yên nếu không liền không có biện pháp nào kết thúc chuyện này!
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Viêm Liệt cảm thấy vô lực như vậy, mặc dù điều kiện nhà anh không phải là rất tốt, nhưng mà không tính là kém cỏi, từ nhỏ anh lại luôn cố gắng học tập, vẫn luôn là học trò ngoan hiền học giỏi ở trong lòng thầy cô, hơn nữa anh cũng thường giúp đỡ mọi người và xem đó là niềm vui, lạc quan sáng sủa, tình cảm giữa bạn học cũng rất được khen ngợi, có thể nói cuộc sống của anh trải qua rất yên bình ấm áp cho đến bây giờ, anh còn làm cho người khác hâm mộ, học ở trường đại học tốt nhất nước, chưa tốt nghiệp đã có thể đến công ty tốt nhất thực tập, bề