Ông Xã Thực Tập

Chương 48


trước sau


Chương 48: Dạy dỗ ngọt ngào
Ngày, trôi qua thật yên lặng, Bắc Đường Yên không có đi tìm Viêm Liệt, còn Viêm Liệt thì mặc dù anh đã tỉnh ngộ nhưng vẫn còn bị biểu tình lạnh như băng của Bắc Đường Yên làm cho chùn bước, mà mấy ngày nay bởi vì muốn chuẩn bị cho ngày nghỉ mồng một tháng năm mà cả công ty ai cũng bề bộn nhiều việc, Viêm Liệt cũng rút lại ý định phức tạp để cố gắng làm việc, nhưng mà anh còn phát hiện một vấn đề nho nhỏ là ánh mắt mọi người nhìn anh hơi khác so với lúc trước, con gái sẽ giữ khoảng cách nhất định với anh, còn đàn ông khi nhìn thấy anh thì liền hiện ra vẻ mặt mập mờ, anh biết đây cũng do Bắc Đường Yên làm nên, nhưng anh cũng không muốn giải thích, mặc kệ mọi người muốn nghĩ sao cũng được.
Ngày ba mươi tháng tư, chỉ còn vài phút nữa là chuông tan việc tan lên, một vị khách quan trọng ghé thăm phòng thị trường———phụ tá tổng tài – Văn Mẫn.
“Chào phụ tá Văn!” Dọc theo đường đi, mọi người nhìn thấy Văn Mẫn liền thân thiết chào hỏi, thông qua đó ta có thể thấy được lực ảnh hưởng của Văn Mẫn ở trong công ty này như thế nào.
Trên đường đi Văn Mẫn cũng thân thiết đáp lại những lời chào hỏi, sau đó ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người đi đến trước bàn làm việc Viêm Liệt, anh giật mình, không biết là đang lo lắng hay kích động, anh biết Bắc Đường Yên rốt cuộc cũng hành động!
Mặc dù không biết đang xảy ra chuyện gì nhưng Viêm Liệt phát hiện mình đã mong đợi chuyện này từ lâu lắm rồi, cho dù bây giờ Bắc Đường Yên mạnh mẽ bá đạo không để ý đến suy nghĩ của anh nhưng anh vẫn hy vọng có thể nghe được một chút tin tức có liên quan đến Bắc Đường Yên, cho dù đó là lời cảnh cáo lạnh như băng cũng được, anh cũng nguyện ý, mấy ngày nay không có chuyện gì xảy ra làm anh cảm thấy thật kinh khủng, làm anh không khỏi nghĩ đến chuyện Bắc Đường Yên có phải đã chán ghét anh rồi hay không, có phải cô đã bỏ qua cho anh rồi hay không.

“Viêm tiên sinh, đây là tổng tài kêu tôi tự mình giao cho cậu, hi vọng cậu sẽ không làm cô ấy thất vọng.” Văn Mẫn giao cho Viêm Liệt một văn kiện rất nhẹ giống như chỉ có mấy tờ giấy, trong phòng làm việc mọi người đang suy đoán bên trong đó là cái gì mà lại phải phiền đến phụ tá tổng tài đích thân đi đến nơi này.
Viêm Liệt cũng rất tò mò, anh nhận lấy sau đó nói tiếng cảm ơn Văn Mẫn.
“Không có gì, đây là chuyện tôi phải làm, nếu cậu đã nhận vậy tôi đi trước.” Thái độ của Văn Mẫn đối với Viêm Liệt hết sức khách khí, khách khí đến nỗi không giống như đối với cấp dưới của mình, một lần nữa mọi người lại chứng minh suy đoán trong lòng, cảm thấy Viêm Liệt vẫn là người của tổng tài như cũ, nằm trong danh sách người không thể động đến.
Mà Viêm Liệt còn đang do dự có nên mở túi giấy ra hay không, ánh mắt tò mò của mọi người đều đang nhìn anh, mà anh sợ nhất là cái ánh mắt hết sức kỳ quái đó, nếu như mở ra trong túi lại có cái gì lạ lùng thì không biết có ảnh hưởng không tốt hay không, nhưng mà nếu không mở ra lại sợ làm trễ nãi thời gian của Bắc Đường Yên, không biết sẽ dẫn đến chuyện gì nữa.
Do dự liên tục, Viêm Liệt vẫn quyết định mở ra, chẳng qua là anh cũng không có lấy ra mà cẩn thận nhìn vào bên trong, phát hiện chỉ có giấy thì thở phào nhẹ nhõm, lấy tờ giấy ra.
Trên giấy là nét chữ của Bắc Đường Yên, một thời gian một địa điểm, thời gian là ba ngày nghỉ từ ngày một tháng năm đến ngày ba tháng năm, địa điểm là căn nhà gỗ nhỏ, nơi hai người bọn họ đã từng đi qua, một phòng ăn hết sức đặc biệt, Bắc Đường Yên nói là do bạn cô ấy giới thiệu, mặc dù nơi đó trang trí có chút khó coi nhưng thức ăn lại rất ngon, không biết Bắc Đường Yên muốn anh đến nơi đó để làm gì đây?

Viêm Liệt có chút nghi ngờ, nếu như là đi ăn cơm thì cũng không thể ăn một lần ba ngày đúng không, nhưng nếu như không phải ăn cơm vậy đến quán ăn làm gì?
Mọi người trong phòng làm việc chỉ nhìn thấy được bên trong là tờ giấy chứ không nhìn rõ nội dung phía trên, có chút tiếc nuối, nhưng thấy

vẻ mặt nghi ngờ của Viêm Liệt lại bắt đầu suy đoán, nghe nói cả công ty vì chuyện này mà có không ít tin đồn, loại nào cũng có, nhưng mà có một cách nói hết sức lãng mạng, đó là thứ Viêm Liệt nhận được chính là thư tình của tổng tài.
Ngày một tháng năm, phòng nghỉ ngơi lầu cuối câu lạc bộ độc thân có hại.
“Yên, lần này tớ giúp cậu, cậu muốn báo đáp như thế nào.” Quan Uyển U nháy đôi mắt đẹp hỏi Bắc Đường Yên đang ngồi bên cạnh.
“Rượu vang, một chai.” Bắc Đường Yên quơ quơ một đầu ngón tay trước mặt Quan Uyển U.

“Một lời đã định.” Quan Uyển U cười hết sức vui vẻ, đối với thù lao như vậy cô hết sức vừa lòng, Quan Uyển U là nhà phê bình thức ăn, trong nhà nhà phê bình thức ăn đương nhiên không thiếu rượu ngon.
“Uyển U, thật ra thì tớ cảm thấy cái thù lao này không nên cho cậu, hình như cậu cũng không có làm chuyện gì.” Thấy bạn tốt tươi cười, Bắc Đường Yên cũng không nhịn được trêu ghẹo.
“Làm sao mà tớ không có làm chuyện gì, người đàn ông kia là của tớ, tớ đem anh ấy cho cậu mượn, dĩ nhiên tớ phải có thù lao.” Quan Uyển U nói đúng tình hợp lý, giống như là cô đã hy sinh rất lớn.
“Phải không? Cậu nên nhớ là tớ tự mình làm, chuyện là tớ tự mình nói, tiền cũng là tớ tự mình bỏ ra, mà hình như người đàn ông kia và cậu không có bất cứ quan hệ gì hết thì phải. . . .” Bắc Đường Yên cố ý nói lời nói nghi ngờ đả kích Quan Uyển U.
Quan Uyển U bĩu môi, không phục nói, “Hừ, nếu không có tớ sao cậu có thể biết anh ấy!”
“Đúng vậy, công lao của cậu ghê gớm thật, có muốn tớ cảm tạ ân đức mà lập cho cậu một cái bài vị không?” Bắc Đường Yên khinh thường nói.
“Quên đi, không cãi nhau với cô gái so đo nhỏ mọn như cậu, nhưng mà tớ phản đối trước, người đàn ông nhà cậu học tài nấu nướng cũng không thể chiếm thời gian tớ và anh ấy hẹn hò, nếu không tớ liền trực tiếp lôi kéo anh ấy đi trốn xa các người!”

Bắc Đường Yên cười cười không có trả lời, chuyện cô bố trí Viêm Liệt đi đến nhà gỗ nhỏ học tập tài nấu nướng của Lôi Hàn Lăng cũng là ngoài ý muốn phát sinh, kể từ ngày hai người tách ra, cô liền khôi phục lại cuộc sống một mình, sau đó cảm thấy ăn cơm một mình có chút cô đơn, sau đó sẽ nghĩ đến khoảng thời gian ở chung một chỗ với Viêm Liệt, hai người cười cười nói nói rất vui vẻ, nhưng mà đồ ăn lúc trước rất khó ăn, nếu như không phải là đi cùng với Viêm Liệt thì cô cũng sẽ không hạ mình ăn những thứ đó, sau đó cô lại cảm thấy hâm mộ mấy người đàn ông bên cạnh bạn tốt, hình như phần lớn đều thông thạo tài nấu nướng, điều này làm cho cô có ý tưởng dạy dỗ lại Viêm Liệt, mặc dù bây giờ quan hệ giữa cô và Viêm Liệt rất không bình thường nhưng cô có tự tin Viêm Liệt vẫn là của mình, bây giờ điều cô cần làm là dạy dỗ Viêm Liệt thành bộ dáng mà mình thích.
“Này, Yên, nghĩ gì vậy, sao lại cười như thế, thật kinh khủng?” Tư Đồ Tử Nhiên cũng ngồi bên cạnh Bắc Đường Yên, vừa nói còn lộ ra vẻ mặt không chịu được.
“Đang nghĩ khi nào thì cậu bị nước miếng của mình độc chết.”
“. . . . . .”
Một đám người nhạo báng lẫn nhau, nhưng mà vẻ mặt các cô đều rất vui vẻ và dịu dàng, một trò chơi chỉ là đánh cược đơn giản nhưng lại khởi động bánh răng vận mệnh, mười hai cô gái phong tình khác nhau đều bắt đầu câu chuyện xưa của mình.
Mà cùng lúc đó, một gương mặt nhăn nhó ở cùng với một người đàn ông đang bất đắc dĩ cầm dao, từng dao từng dao xắt thức ăn trên thớt không nhìn ra hình thù vật gì, bên cạnh là một người đàn ông sắc mặt không được tốt cho lắm, bất đắc dĩ nhìn phòng bếp giống như hiện trường án mạng, anh suy nghĩ có nên tìm người nào đó chi trả thiết bị tổn hao trong quá trình học tập hay không.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện