Chương 48: Dạy dỗ ngọt ngào
Ngày, trôi qua thật yên lặng, Bắc Đường Yên không có đi tìm Viêm Liệt, còn Viêm Liệt thì mặc dù anh đã tỉnh ngộ nhưng vẫn còn bị biểu tình lạnh như băng của Bắc Đường Yên làm cho chùn bước, mà mấy ngày nay bởi vì muốn chuẩn bị cho ngày nghỉ mồng một tháng năm mà cả công ty ai cũng bề bộn nhiều việc, Viêm Liệt cũng rút lại ý định phức tạp để cố gắng làm việc, nhưng mà anh còn phát hiện một vấn đề nho nhỏ là ánh mắt mọi người nhìn anh hơi khác so với lúc trước, con gái sẽ giữ khoảng cách nhất định với anh, còn đàn ông khi nhìn thấy anh thì liền hiện ra vẻ mặt mập mờ, anh biết đây cũng do Bắc Đường Yên làm nên, nhưng anh cũng không muốn giải thích, mặc kệ mọi người muốn nghĩ sao cũng được.
Ngày ba mươi tháng tư, chỉ còn vài phút nữa là chuông tan việc tan lên, một vị khách quan trọng ghé thăm phòng thị trường———phụ tá tổng tài – Văn Mẫn.
“Chào phụ tá Văn!” Dọc theo đường đi, mọi người nhìn thấy Văn Mẫn liền thân thiết chào hỏi, thông qua đó ta có thể thấy được lực ảnh hưởng của Văn Mẫn ở trong công ty này như thế nào.
Trên đường đi Văn Mẫn cũng thân thiết đáp lại những lời chào hỏi, sau đó ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người đi đến trước bàn làm việc Viêm Liệt, anh giật mình, không biết là đang lo lắng hay kích động, anh biết Bắc Đường Yên rốt cuộc cũng hành động!
Mặc dù không biết đang xảy ra chuyện gì nhưng Viêm Liệt phát hiện mình đã mong đợi chuyện này từ lâu lắm rồi, cho dù bây giờ Bắc Đường Yên mạnh mẽ bá đạo không để ý đến suy nghĩ của anh nhưng anh vẫn hy vọng có thể nghe được một chút tin tức có liên quan đến Bắc Đường Yên, cho dù đó là lời cảnh cáo lạnh như băng cũng được, anh cũng nguyện ý, mấy ngày nay không có chuyện gì xảy ra làm anh cảm thấy thật kinh khủng, làm anh không khỏi nghĩ đến chuyện Bắc Đường Yên có phải đã chán ghét anh rồi hay không, có phải cô đã bỏ qua cho anh rồi hay không.
“Viêm tiên sinh, đây là tổng tài kêu tôi tự mình giao cho cậu, hi vọng cậu sẽ không làm cô ấy thất vọng.” Văn Mẫn giao cho Viêm Liệt một văn kiện rất nhẹ giống như chỉ có mấy tờ giấy, trong phòng làm việc mọi người đang suy đoán bên trong đó là cái gì mà lại phải phiền đến phụ tá tổng tài đích thân đi đến nơi này.
Viêm Liệt cũng rất tò mò, anh nhận lấy sau đó nói tiếng cảm ơn Văn Mẫn.
“Không có gì, đây là chuyện tôi phải làm, nếu cậu đã nhận vậy tôi đi trước.” Thái độ của Văn Mẫn đối với Viêm Liệt hết sức khách khí, khách khí đến nỗi không giống như đối với cấp dưới của mình, một lần nữa mọi người lại chứng minh suy đoán trong lòng, cảm thấy Viêm Liệt vẫn là người của tổng tài như cũ, nằm trong danh sách người không thể động đến.
Mà Viêm Liệt còn đang do dự có nên mở túi giấy ra hay không, ánh mắt tò mò của mọi người đều đang nhìn anh, mà anh sợ nhất là cái ánh mắt hết sức kỳ quái đó, nếu như mở ra trong túi lại có cái gì lạ lùng thì không biết có ảnh hưởng không tốt hay không, nhưng mà nếu không mở ra lại sợ làm trễ nãi thời gian của Bắc Đường Yên, không biết sẽ dẫn đến chuyện gì nữa.
Do dự liên tục, Viêm Liệt vẫn quyết định mở ra, chẳng qua là anh cũng không có lấy ra mà cẩn thận nhìn vào bên trong, phát hiện chỉ có giấy thì thở phào nhẹ nhõm, lấy tờ giấy ra.
Trên giấy là nét chữ của Bắc Đường Yên, một thời gian một địa điểm, thời gian là ba ngày nghỉ từ ngày một tháng năm đến ngày ba tháng năm, địa điểm là căn nhà gỗ nhỏ, nơi hai người bọn họ đã từng đi qua, một phòng ăn hết sức đặc biệt, Bắc Đường Yên nói là do bạn cô ấy giới thiệu, mặc dù nơi đó trang trí có chút khó coi nhưng thức ăn lại rất ngon, không biết Bắc Đường Yên muốn anh đến nơi đó để làm gì đây?
Viêm Liệt có chút nghi ngờ, nếu như là đi ăn cơm thì cũng không thể ăn một lần ba ngày đúng không, nhưng nếu như không phải ăn cơm vậy đến quán ăn làm gì?
Mọi người trong phòng làm việc chỉ nhìn thấy được bên trong là tờ giấy chứ không nhìn rõ nội dung phía trên, có chút tiếc nuối, nhưng thấy