Phương Quan Kiệt tắm xong đi ra, thì nhìn thấy vợ yêu của mình đang ôm điện thoại cười với vẻ mặt đầy xấu xa, nghĩ đến chuyện sáng nay người anh em đồng hao kiêm bạn tốt của mình nhắc đến, không khỏi lắc đầu, đi lên nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cô, trêu chọc: “Cười gì mà xấu xa quá?”
Lăng Nhược Thần bất mãn liếc chồng một cái, dùng sức đẩy cái tay đang nhéo mũi mình ra, oán giận nói: “Đừng có nhéo mũi em, đã bị anh bóp đến xẹp rồi này.”
Phương Quan Kiệt ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô từ phía sau, cắn lấy lỗ tai nhỏ nhắn của cô hỏi: “Em lại gây ra họa gì nữa rồi? Hửm?
“Cái tên đàn ông nhỏ mọn Cung Thụy Thần kia lại tìm anh tố cáo?” Lần nào cũng dùng chiêu này, anh ta cũng không ngại phiền. Lăng Nhược Thần thoải mái dựa vào lòng chồng mình, hưởng thụ sự âu yếm của anh.
“Em đó, nếu như buồn quá thì đến công ty với anh, đừng có suốt ngày đi trêu chọc cậu ấy, ngày nào đó chọc cho cậu ta tức giận anh cũng không che chở được cho em đâu.” Phương Quan Kiệt ôm lấy vợ yêu, dịu dàng khuyên nhủ.
“Hứ, em mới không sợ cậu ta đó, chỉ cần cậu ta còn muốn em gái em thì phải ngoan ngoãn để em bắt nạt, mà em cũng không có phá hoại chuyện gì, em là đang cố gắng củng cố tình cảm vợ chồng bọn họ, nói không chừng không quá lâu đâu, cậu ta còn phải cảm ơn em đó.” Lăng Nhược Thần chẳng thèm để ý mà nói. Nhược Tịch rất xấu hổ lại còn hay ngượng ngùng, cô phải chỉ bảo cho em gái thật tốt mới được.
“Bướng bỉnh.” Đối với hành vi này của vợ, Phương Quan Kiệt cũng không nỡ trách mắng, cưng chiều hôn lên đôi môi cô một cái, âm thầm tìm cách, phải nhanh chóng tìm chuyện cho cô làm mới được, nếu không thì sinh một đứa bé đi! Để cho cô có việc làm, cô cũng sẽ không suy nghĩ cả ngày đi quan tâm đến cuộc sống vợ chồng của người khác.
Ừm, cứ thế mà làm, Phương Quan Kiệt hạ quyết tâm, trong tiếng hô hoảng hốt của vợ yêu, anh bế bổng cô ném lên giường, sau đó cũng đè người xuống, bắt đầu nghiệp lớn cày cấy gieo trồng.
“Oa, anh làm cái gì đó? Còn sớm thế này, em không muốn ngủ đâu.” Lăng Nhược Thần còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị ném lên giường. Cô trong lúc nhất thời cũng không cách nào thích ứng được, vặn vẹo thân mình trốn tránh bàn tay to đang chui vào trong áo ngủ của mình.
“Vậy thì tốt rồi, anh cũng chưa muốn ngủ, chúng ta có thể làm chút chuyện vận động rồi nha!” Phương Quan Kiệt cười một cái thật tà ác, đưa tay vào trong vạt váy ngủ của cô tìm kiếm, bàn tay thon dài của anh như mang theo dòng điện một đường lao về phía trước, làm cho Lăng Nhược Thần run rẩy, hai chân đang kẹp chặt cũng dần dần mất hết sức lực, bị anh dễ dàng bung ra, nhanh chóng công thành đoạt đất.
“Đồ xấu xa, ưm… Anh nhẹ một chút….” Qυầи ɭót nhỏ xinh cũng bị anh lột ra, ngón giữa mạnh mẽ tiến quân thần tốc, đánh thẳng vào bên trong động hoa mềm mại của cô, Lăng Nhược Thần dừng giãy giụa, ôm chặt lấy anh, rêи rỉ nũng nịu.
“Bé cưng, sướиɠ không? Hử?” Nhìn thấy cô mang vẻ mặt ý loạn tình mê, Phương Quan Kiệt càng thêm phấn khích, ngón tay thon dài mà đầy lực, cắm sâu vào đóa hoa nhỏ bé