Cầm lấy cành hồng kia, còn không nói một câu dư thừa, Thi Cận Dương mặt không đổi sắc vò cành hoa kia thành một đống.
Động tác của anh ta còn vô cùng nhàn nhã, không chút nào giống đoạt hoa của người khác.
“Anh, anh làm cái gì vậy? Thi Lạc không hiểu hành động của anh.
“Không có việc gì làm sao?” Ngón tay thon dài buông ra, tùy ý để cánh hoa trong tay rơi từng mảnh, để lại Thi Lạc vẻ mặt hỗn độn, anh ta dẫn Phương Trì Hạ đến chỗ đăng kí.
Thi Lạc căn bản không biết chuyện của Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc, đứng tại chỗ vẻ mặt trì độn.
Anh ta sao gọi là không có việc gì?
Không phải chỉ đùa một chút thôi sao, cũng không có thật sự đoạt với ah ấy!
Thi Lạc thoạt nhìn lưu manh vô lại, nhưng anh ta rất có nguyên tắc, bạn gái của anh em, tuyệt đối sẽ không động vào!
Sự việc ngắn ngủi xen giữa, ba người lên máy bay bay tới Milan.
Đến Milan đã là rạng sáng hôm sau.
Milan là thành phố thời trang quốc tế, hàng năm có rất nhiều tuần lễ thời trang cao cấp được diễn ra.
Thi Cận Dương cùng Phương Trì Hạ tham dự là họp báo buổi trình diễn trang sức, bao gồm tất cả các tác phẩm của những người thiết kế đứng đầu, bao gồm cả Dung Hi.
Thi Cận Dương cũng giống như Lạc Dịch Bắc, bản thân chính là nhà thiết kế, năng lực thiết kế và giám định vô cùng cao, đây là một trong các nguyên nhân Lạc Dịch Bắc để anh ta hỗ trợ quản lý Dung Hi.
Lần này, buổi trình diễn sớm nhất là tám giờ tối.
Phương Trì Hạ cùng Thi Cận Dương và Thi Lạc đi ra buổi trình diễn đã tiến hành một nữa, Thi Cận Dương thấy cô cầm camera liên tục chụp ảnh, thình lình nói một câu “Anh quên nói, lần này kì thật Lạc Dịch Bắc cũng đến.”
Phương trì Hạ bị lời kia làm cho sặc một chút, camera trong tay suýt rơi xuống đất.
“Sao anh không nhắc em sớm hơn một
chút? Cô vẻ mặt sầu khổ, còn chưa thấy người Lạc Dịch Bắc, cả người đã bắt đầu khẩn trương lên.
Lúc đi cô nói phải đi chỗ bạn học ngây ngốc mấy ngày, hiện tại hai người gặp mặt ở đây không phải là khiến cho cô lộ ra sao?
Thi Cận Dương nhìn cô thay đổi sắc mặt trong vòng một giây, không sợ sóng lớn ném cho cô một câu “A, lần sau anh sẽ nói sớm một chút.”
Lời này của anh ta như không sao cả, căn bản không đem lời cô làm chuyện quan trọng.
Phương Trì Hạ “..”
“Em biết Lạc Dịch Bắc sao?” Thi Lạc ở bên cạnh đột nhiên hỏi một câu.
Phương Trì Hạ không muốn công bố quan hệ của hai người, nhưng vẫn bất đắc dĩ gật đầu.
“Quen biết thế nào? “Thi Lạc mẫn cảm ngửi ra mùi vị bát quái, muốn truy hỏi, nhưng Phương Trì Hạ và Thi Cận Dương người nói một câu đem lực chú ý tiếp tục đặt lên buổi triễn lãm.
Chỉ là, Phương Trì Hạ lại không thể tập trung.
Thi Cận Dương hời hợt nói một câu, khiến tâm tình của cô hoàn toàn rối loạn.
Lạc Dịch Bắc muốn đến?
Vì sao không có ai nói cho cô biết?
Phương Trì Hạ đau đầu, khi buổi trình diễn kết thúc, cô đuổi theo Thi Cận Dương hỏi “Lúc nào anh ấy đến?”
“Chậm nhất là ngày mai.” Thi Cận Dương nhàn nhạt nói.
“Em có thể về nước trước không?” Phương Trì Hạ kéo miệng, vẻ mặt sầu khổ.
“Như vậy mà được sao?” Thi Cận Dương nhướng mày.