“Không được!” Phương Trì Hạ nhụt chí.
Làm như vậy xác thực là không được!
Tham dự buổi họp quan trọng như vậy, vốn là cơ hội hiếm có, nếu như cô nói đi là đi sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Phương Trì Hạ bỗng nhiên có cảm giác mình bị Thi Cận Dương đào hố.
Nhưng mà nghĩ lại, anh ta cũng không có lí do gì làm vậy.
Anh ta mới biết quan hệ của cô cùng Lạc Dịch Bắc không lâu.
Phương Trì Hạ bị một câu nói của anh ta làm cho tinh thần không thể tập trung, lúc ăn cơm cũng tiêu hóa không tốt.
Buổi trình diễn đa số là tiến hành vào buổi tối, mọi người mấy ngày nay đều ở đây ngây ngốc.
Ban ngày thì tương đối nhàn nhã, Thi Lạc đề nghị đi Sicilian.
Thi Cận Dương thoạt nhìn không phải là người thích đi mấy chỗ đó, vậy mà lần này lại không có cự tuyệt.
Thi Lạc đi chơi, hành động cũng không câu nệ tiểu tiết, bàn tay khoác lên vai cô.
Thi Cận Dương lạnh mắt nhìn một màn này, mỗi lần bàn tay anh ta đặt lên, Thi Cận Dương đều yên lặng đẩy ra.
Lực đạo còn không hề nhẹ, khiến cho Thi Lạc kêu oai oái “Anh, anh làm gì thế? Em là em ruột của anh mà!”
“Tay em để chỗ nào?” Thi Cận Dương lạnh mắt quét nhìn anh ta, một tay kéo Phương Trì Hạ lại phía mình.
Lúc nói chuyện với cô, anh ta ôn hoà hơn không ít “Chúng ta đi thôi!”
Toàn bộ đường đi anh ta đều che chở cho Phương Trì Hạ, lúc chen trong đám người đông đúc, cánh tay rắn chắc của anh ta khoác lên vai cô giúp cô khỏi bị mọi người xô đẩy.
Thi Lạc bất động ở phía sau nhìn hai người, lúc nhìn tay Thi Cận Dương thì mày nhíu lại.
Trong người chảy cùng giọt máu, Thi Lạc vô cùng rõ Thi Cận Dương.
Người mà đối với chuyện gì cũng lạnh lùng, lúc nào lại biết làm kị sĩ như vậy?
Vẻ mặt quái dị nhìn Thi Cận Dương thật lâu, vấn đề này cho đến khi đến Sicily Thi Lạc cũng nghĩ
không thông.
Sicily là một tòa nhà xinh đẹp ở Địa Trung Hải, là thánh địa của mọi người đến hưởng tuần trăng mật.
Thi Lạc là đồng đội không đáng tin cậy, vừa mới đến đã bị mỹ nữ mắt xanh tóc vàng lôi đi.
Thi Cận Dương không thích bầu không khí ồn ào kia, cùng Phương Trì Hạ đi tìm khách sạn ở lại, anh ta ở trong khách sạn cũng không đi ra ngoài.
Phương Trì Hạ còn băn khoăn việc Lạc Dịch Bắc muốn đến, nhưng lại không biết thời gian cụ thể anh đến.
Còn đang ở trong phòng suy nghĩ lát nữa phải giải thích với anh thế nào, nhưng mà trong đầu lại trống trơn, cái gì cũng nghĩ không ra.
Ở trong phòng cũng không có việc gì, cô đi ra ngoài.
Phàm là nơi các đôi tình nhân hay đến đều vô cùng xinh đẹp, Sicily cũng thế.
Mặc kệ là ban người trời xanh mây trắng bên bờ biển xinh đẹp nhưng cũng có ánh đèn mộng ảo như ban đêm.
Đây là lần đầu tiên Phương Trì Hạ đến chỗ này, cô ra khỏi khách sạn, đi đến bên cạnh một chút.
Bởi vì không quen thuộc nơi này, cô cũng không đi xa.
Lúc đi qua một hẻm nhỏ, thình lình có mấy người cầm bình rượu say lướt khướt đụng phải.
Đều là người Ý, thoạt nhìn đều là lưu manh, nhìn cô từ trên xuống dưới.
Phương TRì Hạ dự cảm không tốt, muốn lướt qua mấy người rời đi, lúc đi qua bên người, bị một người đàn ông kéo lại, “Ơ, sao có cô bé tới đây, nhìn thật là xinh đẹp!”
Người kia nói giọng lưu manh, còn đối với cô giơ móng heo.