Lạc Dịch Băc nhìn cô cầm ra giường trên tay chậm rãi đi qua, nhìn chằm chằm mặt cô, trêu chọc “Nghĩ cái gì mà mặt lại đỏ như vậy?”
“Còn nhiều chuyện chờ em làm, em ra ngoài trước.” Phương Trì Hạ xấu hổ, bối rối sửa lại giường của anh, ôm ra giường chạy ra ngoài.
Đoạn đường cô đi mặt cũng đỏ cả lên, không đem ga giường cho người phụ trách giặt mà đem về tự mình giặt lấy.
Lạc Dich Bắc hơn 12 giờ mới lại đi ra khỏi phòng.
Lúc đi xuống, Phương Trì Hạ cũng không có ở đó.
ANh khẽ giật mình đi ra vườn xem.
Khách sạn này tuy nhỏ nhưng lại có khu vườn rất đẹp.
Sau giờ ngọ ánh sáng thật ấm áp, cảm xúc như mềm mại hơn.
Trong vườn rất an tĩnh, xa xa chỉ có Phương Trì Hạ một mình ngồi trên ghế dựa nghỉ ngơi.
Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn cô, vài bước liền đi theo, đứng bên cạnh nhìn cô ngủ.
Lúc cô ngủ nhìn thuận mắt hơn nhiều, rất giống đứa nhỏ hồn nhiên không màng danh lợi.
Lúc này cô khiến cho người ta quên đi những hành vi không tốt.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô cuộn tròn hình như không được thoải mái, muốn ôm cô đi lên phòng.
Ai ngờ tay vừa mới đưa ra, Phương Trì Hạ đột nhiên mở mắt ra.
Sau đó khuôn mặt ngoan ngoãn mà Lạc Dịch Bắc nhìn thấy như là ảo giác, cô nhìn anh có chút kinh ngạc, mãnh liệt đẩy tay anh ra.
Tay của anh cứ để như vậy, sắc mặt chuyển lạnh.
Cô còn ghét bỏ anh?
“Muốn tìm chết?” Anh giọng điệu âm u.
“Có bản lĩnh thì anh giết được em trước đi rồi nói!” Ngửa mặt lên, Phương Trì Hạ không chịu yếu thế.
Khi cô nói lời này cũng không nghĩ nhiều, đến khi nói ra mới ý thức được không đúng.
Hỏng bét.
“Giết chết? Lạc Dịch Bắc nói lại lời cô, con mắt nguy hiểm trầm xuống “Lời này là em nói ra!”
Đẩy cô nằm
lên ghế dựa, cả người đè lên, nắm áo quần cô bắt đâu kéo.
“Lạc Dịch Bắc, anh làm cái gì? Đây là trong vườn, anh bỏ ra đi!” Phương Trì Hạ sắc mặt trắng bệch cả tay chân ở trong ngực anh giãy dụa, hóp người lại từ dưới người anh chui ra, nắm chặt áo quần mà đi vào trong nhà.
Cô chạy rất nhanh, bước chân có chút lảo đảo, gần như là chạy trối chết.
Lạc Dịch Bắc mặt lạnh thưởng thức bộ dáng chạy đi của cô, chân thon dài cũng bước theo sau.
Khi vào trong, không thấy Phương Trì Hạ đâu chỉ thấy Lão Bản Nương.
Bên cạnh là một người phụ nữ nước Pháp, sau khi anh đi vào, ánh mắt của bà ấy cứ nhìn chằm chằm anh.
“Sao vậy? Lạc Dịch Bắc nhận thấy được ánh mắt của bà, hỏi
“Biết Hạ Hạ sao?” Lão Bản Nương cũng goi Phương Trì Hạ rất thân thiết, Lạc Dịch Bắc không nghĩ đến cô ở chỗ này được chào đón như vậy.
“Ừ.” Anh nhàn nhạt lên tiếng.
“Vợ chồng cãi nhau?” người kia hỏi lại
“Ừ.” Lạc Dich Bắc lần nữa trả lời.
Nghe được câu trả lời, Lão Bản Nương thở hắt ra.
Quở trách anh như người trong nhà “Cậu đúng thật là, cho dù thế nào cũng không thể vứt vợ mình ở nơi đó chứ? Thả người đó giờ quay lại tìm, sau khi tìm được lại chiến tranh lạnh, hà tất lúc trước phải cãi nhau?”