Lời này của bà cũng không phải có ác ý gì, chỉ là từ cảm xúc nói ra.
Lời vừa ra khỏi miệng lại nhìn Lạc Dịch Bắc cả mặt lạnh lùng mới ý thức được mình nói nhiều, rùng mình một cái, đứng lên “Tôi còn chút chuyện phải xử lí, đi trước.”
Lạc Dịch Bắc cũng không có để lời của bà trong lòng, tiếp tục đi tìm Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ vừa mới nói bậy, có chút sợ anh, trốn tránh một buổi chiều, đến lúc dùng cơm tối mới không biết từ đâu xuất hiện.
Lạc Dịch Bắc nguyên cả một buổi chiều ngồi trong sảnh khách sạn ôm cây đợi thỏ chờ cô, anh thần sắc tản mạn, cũng không sắc bén nhìn cô, mà còn có bộ dạng ung dung.
Phương Trì Hạ lúc nhìn thấy anh nội tâm nhảy lộp bộp, tầm mắt chỉ giao tiếp ngắn ngủi với anh, xoay người cùng nhà Lan Tu ngồi dùng cơm.
Cô chỉ mới đến hai ba ngày nhưng cùng mọi người ở đây tương đối hòa hợp.
Cả nhà Lan Tu rất nhiệt tình, nhất là mẹ của Lan Tu.
Lúc cả nhà dùng cơm, còn lấy bình rượu nho cất lâu năm ra uống, còn không ngừng rót cho Phương Trì Hạ “Hạ HẠ, nếm thử đi, đây là nho của chính nhà ta tự mình ủ!”
Phương Trì Hạ không tiện từ chối, uống một ly lại một ly.
Mới bắt đầu dùng cơm đã thấy đau đầu.
Vừa mới bắt đầu, ánh mắt mẹ Lan Tu bỗng nhiên nhìn về phía Lạc Dịch Bắc ngồi trên ghế salon cách đó không xa “Muốn ngồi chung sao?”
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, không nghĩ đến có cơ hội thân mật với cô như vậy.
Anh bước qua chỗ mấy người đang ngồi.
Lan Tu là người rất hiểu tình hình, vừa thấy anh đi qua liền tự động đem vị trí bên cạnh cho anh.
Phương Trì Hạ đã có chút say, mẹ Lan Tu còn không ngừng rót rượu cho cô.
Lạc Dịch Bắc ngồi bên cạnh nhìn không được, giúp cô uống mấy ly.
Một
bữa tối, bởi vì Phương Trì Hạ bụng đang trống rỗng uống mấy chén rượu, có chút không thoải mái, món nào cũng ăn.
Lúc kết thúc, đầu rất nặng, đẩy ghế ra cũng đứng không vững, lảo đảo một chút.
“Anh đưa em về phòng.” Lạc Dịch Bắc thuận tiện ôm cô vào trong lòng, ôm cô đi vào phòng mình.
Phương Trì Hạ uống rượu, nằm trong ngực anh nhìn mặt của anh, bỗng nhiên nói nhiều.
“Lạc Dịch Bắc, anh là tên khốn kiếp!” Ánh mắt của cô lóng lánh, như nhuộm một tầng hơi nước, khi nói xong lời này lại thấy rất ngây thơ.
ÁNh mắt lại nhìn qua xương quai xanh kiều mị, khiến Lạc Dịch Bắc có chút không giữ nổi.
Lạc Dịch Bắc chưa từng thấy cô như thế này, nhìn ánh mắt sương mù của cô, cúi người muốn hôn lên, ai ngờ Phương Trì Hạ còn đang ngoan ngoãn bỗng nhiên giơ tay lên, tát qua mặt anh.
“Sao anh có thể vứt em lại nơi đó chứ? Cô thanh âm tức giận, động tác chậm chạm.
Chỉ là cô còn chưa chạm tới mặt anh đã bị Lạc Dich Bắc cản lại.
“không muốn lát nữa chịu khổ hơn thì quy củ một chút!” Mặt Lạc Dich Bắc hơi vặn vẹo, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua cô, mặt không thay đổi cảnh cáo.
Phương Trì Hạ giống như không nghe thấy anh nói, nằm trong ngực anh vung tay đánh “Anh sao có thể làm như vậy? Khốn kiếp