Nhưng còn chưa mở miệng đã bị Phương Trì Hạ nói trước: “Mọi người đi đi, em tự đón xe về!”
Vừa nói xong liền bước đi không hề lưu luyến chút nào.
Tiểu Tả nhìn dáng vẻ của cô chỉ có thể lắc đầu.
Lạc Dịch Bắc cau mày.
Sau khi Phương Trì Hạ rời khỏi liền trở về nhà của Lạc Dịch Bắc.
Cô đã rất lâu chưa về nơi này nhưng vừa về tới nhà còn chưa ngồi ấm chỗ, tiếng chuông máy bàn bỗng nhiên vang lên.
Điện thoại là của quản gia Lạc gia gọi tới, lúc trước đã từng đến Lạc gia một, Phương Trì Hạ cũng không xa lạ với giọng nói này.
“Chào Phương tiểu thư.” Giọng của quản gia rất cung kính.
“Xin hỏi, có việc gì sao?” Phương Trì Hạ có chút kinh ngạc.
“Là thế này, Tiểu Tả thiếu gia lại bị bệnh, mời Phương tiểu thư qua gặp ngài ấy một chút.” Giọng của quản gia có chút bất đắc dĩ.
“Lại bị bệnh?” Phương Trì Hạ có chút ngoài ý muốn.
Cô vừa mới tách ra với Tiểu Tả, rõ ràng lúc trên phi cơ còn tung tăng nhảy nhót.
“Đúng vậy, có khả năng phải làm phiền Phương tiểu thư một chút.” Quản gia lễ phép đáp lại.
Phương Trì Hạ chỉ cho là khả năng miễn dịch của trẻ nhỏ hơi kém, hoặc là đột nhiên từ nước ngoài trở về nên bị chênh lệch nhiệt độ và không thích ứng được với việc trái múi giờ, cũng không có nghĩ nhiều.
“Được, tôi lập tức tới ngay.” Cúp điện thoại xong cô liền vội vàng lái xe đến Lạc gia.
Vừa đến đã thấy Tiểu Tả nằm ở phòng khách, xung quanh có rất nhiều người hầu của Lạc gia, một đám người giống như rất lo lắng.
“Tình huống là như thế nào? Rất nghiêm trọng sao?” Lông mày Lạc Ân Kỳ nhăn lại, không ngừng hỏi bác sĩ ở đầu giường, rõ ràng rất lo lắng.
Vị bác sĩ kia cũng chưa kiểm tra ra nguyên nhân nhưng lại sợ bị Lạc Ân Kỳ mắng vô dụng, chỉ có thể hàm hồ mà bịa đặt lấy cớ: “Tiểu Tả thiếu gia bị như vậy là do hoàn cảnh thay đổi quá nhanh dẫn đến không thích ứng kịp, cho nên mới bị bệnh. Loại bệnh này mỗi người đều có một biểu hiện khác nhau, nếu nghiêm trọng thì sẽ nôn mửa, tiêu chảy, hoa
mắt mất đến mấy tuần mới khỏe lại, không nghiêm trọng thì chỉ cần một hai ngày.”
Tiểu Tả nghe xong kia lời nói, phối hợp “Ai da” “Ai da” hừ hừ, dáng vẻ giống như rất đau đớn.
“Vậy nhanh chóng kê đơn thuốc a, nghĩ cách để đứa nhỏ bớt đau đớn một chút!” Lạc Ân Kỳ thúc giục.
Bác sĩ rất bất đắc dĩ, căng da đầu đi đến hòm thuốc của mình, cuối cùng kê vài viên vitamin rồi dùng giấy đóng gói, đến tên thuốc cũng không nhìn ra được.
Tiểu Tả dường như không có việc gì nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó ánh mắt nhanh chóng thu hồi, nhíu mày tiếp tục kêu “Ai da” “Ai da”.
Đầu của bé cúi rất thấp, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu mà nhìn không ra vẻ mặt, vậy nên mọi người đều tin tưởng.
Phương Trì Hạ vẫn luôn nhìn chằm chằm bé, mắt sắc nhìn thấy ánh mắt mờ ám hồi nãy, mày đẹp nhíu lại, bỗng nhiên có chút nghi ngờ.
Thật sự bị bệnh?
Lạc Dịch Bắc cũng nhìn chằm chằm Tiểu Tả nhưng vẻ mặt lại không hoang mang như Phương Trì Hạ, ánh mắt của anh u ám mà tĩnh mịch, vẻ mặt thản nhiên.
Cảm giác giống như anh nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay nhưng lại không vạch trần.
Bác sĩ đơn giản kê vài viên thuốc, sau đó Tiểu Tả liền kêu mọi người đi ra ngoài ý tứ là bé muốn nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn lại Lạc Dịch Bắc, Phương Trì Hạ và Tiểu Tả.
Tiểu Tả nhìn cửa phòng đã được đóng tốt liền đá tung chăn, bệnh trạng lúc trước biến mất toàn bộ, giống như không có việc gì lên tiếng chào hỏi: “Hạ Hạ, chị đã đến rồi!”
Phương Trì Hạ: “……”