“Em giả vờ?” Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn bé, bước tới đập lên đầu nhỏ của bé một cái: “Vậy mà em dám giả vờ bị bệnh!”
Tiểu Tả ha hả cười cười, ánh mắt giống như không có việc gì nhìn về nơi khác.
“Lý do!” Phương Trì Hạ ép hỏi.
“Em muốn chị ở đây!” Tiểu Tả ngửa đầu nhìn cô, câu trả lời thật sự trực tiếp.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, đáp án như vậy làm cô có chút ngoài ý muốn.
Lạc Dịch Bắc từ đầu đến đuôi không chút biểu cảm đứng ngoài nhìn, một câu cũng chưa nói, đối với hành vi của Tiểu Tả cũng không chỉ trích câu nào.
Vẻ mặt của anh rất thản nhiên, cảm giác như đã sớm rõ ràng mọi việc.
Phương Trì Hạ cảm thấy hành vi của Tiểu Tả rất hoang đường, càng làm cho cô không hiểu chính là Lạc Dịch Bắc vì sao lại phối hợp với đứa bé mới được mấy tuổi như vậy?
Lấy sự khôn khéo của anh, màn kịch nhỏ của Tiểu Tả làm sao có thể thoát khỏi mắt anh?
Phương Trì Hạ rất không hiểu anh, cô đứng lên xoa đầu Tiểu Tả nói: “Chị có nhà của mình, không thể ở nơi này, lần sau đừng như vậy.”
“Không có việc gì, nhà chị ở đâu? Em đi cùng chị là được.” Tiểu Tả bày ra dáng vẻ không thể thương lương.
Một câu liền hỏi chỗ ở của cô.
Trừ bỏ chỗ của Lạc Dịch Bắc thì cô còn cái nhà nào?
Tiểu Tả thản nhiên quan sát phản ứng của cô, ôm bụng, bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ nhíu lại: “Thật ra, cũng không phải giả vờ toàn bộ, mới vừa về nước thật sự có chút không thích ứng, buồn nôn không thoải mái là thật sự, a, đau quá.”
Bé vừa nói vừa thay đổi vẻ mặt, biểu cảm trên mặt thoạt nhìn như đang rất đau đớn.
“Đừng giả vờ, chỉ là màn kịch nhỏ mà cũng nghĩ lừa chị!” Phương Trì Hạ khinh thường hành vi của bé, gõ đầu của bé một cái liền xoay người muốn rời đi, lúc đi qua người Lạc Dịch Bắc lại bị anh kéo tay lại.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, mặt cứng đờ xoay sang nhìn.
Đầu tiên là nhìn thoáng qua cánh tay đang bị anh nắm, lại
nhìn hai người Tiểu Tả, phản xạ có điều kiện muốn rút tay về, Lạc Dịch Bắc lại không chịu buông tay cô ra.
“Ở lại đi!” Ánh mắt anh nhìn cô rất trong trẻo, như là bầu trời đêm đã được đẩy ra tầng tầng mây mù, phảng phất liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tất cả.
Phương Trì Hạ rõ ràng không đoán được anh sẽ nói câu này, ngơ ngẩn mà nhìn anh, thân thể cứng đờ.
“Tiểu tử này giao cho em.” Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, buông tay cô ra xoay người đi thẳng ra ngoài.
Phương Trì Hạ xuất thần nhìn bóng dáng anh rời đi, vẫn không hiểu ý đồ của anh.
Rõ ràng anh có khúc mắc với ước nguyện lúc ban đầu khi cô gả đi, vì sao ba lần bốn lượt kéo cô vào cái nhà này?
Tiểu Tả tỉnh bơ nhìn cô, thình lình nói ra một câu: “Anh trai em sợ chị một mình cô đơn ở nơi đó, căn biệt thự rộng lớn như vậy mà chỉ có một mình, thật đáng thương!”
Lời này bé chỉ thuận miệng nói ra, là do nghĩ cái gì nói cái đó, mấy chữ cuối cùng rất giống Lạc Dịch Bắc khi gọi cô là “Đứa bé đáng thương”.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, ánh mắt không thể tưởng tượng nghiêng đi, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lung tung xoa đầu bé: “Trẻ nhỏ thì biết cái gì? Trẻ con thì nên đọc nhiều truyện thiếu nhi hoặc là phim hoạt hình.”
“Thật ấu trĩ, em đã sớm không còn xem những thứ đó.” Tiểu Tả dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, khinh thường hừ hừ, mặt nghiêng sang một bên.
“Nhanh chóng ăn chút gì đì, nếu không lát nữa sẽ không còn sức lực mà giả vờ!” Phương Trì Hạ hết nói nổi, cầm lấy bát cháo mà người hầu để lại nhét vào tay bé.