Đống lửa không biết tắt từ lúc nào.
Trên núi hơi lạnh, Phương Trì Hạ lúc ngủ không tự chủ dựa vào trong lòng Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc một tay ôm eo nhìn Phương Trì Hạ, đầu ngón tay vuốt vòng cổ Phương Trì Hạ.
Lẳng lặng nhìn sợi dây chuyền lóe ra hào quang trong đêm, đem nhẫn trên ngón áp út thử một chút.
Lớn nhỏ rất phù hợp.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm tay mình một hồi lâu, lại đem nhẫn thả lại vào trong cổ áo Phương Trì Hạ.
Tròi sáng đám người Kình Mộ Thần vẫn không tìm đến, Lạc Dịch Bắc mang Phương Trì Hạ tìm đường trở về.
Lúc trở lại biệt thự, một đám người vẫn đang tìm kiếm hai người khắp nơi.
Phương Trì Hạ đau chân, đi đường không tiện.
Đồng Nhan vừa nhìn thấy Phương Trì Hạ, chạy qua, "Sao lại thế này? Đang tốt sao lại xảy ra chuyện?"
"Không sao, nghỉ ngơi một hai ngày là tốt thôi." Phương Trì Hạ cũng không ngại.
Hắc Gia cũng ở biệt thự, thấy Phương Trì Hạ trở về, không khống chế được bỗng nhiên xông về phía Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ ngày hôm qua vì bị nó dọa rớt xuống dốc núi, nhìn nó khí thế hung hãn, muốn lui về sau, ai ngờ Hắc Gia vọt tới trước mặt Phương Trì Hạ lại gục xuống.
Ánh mắt lấy lòng, từ từ đến gần lè lưỡi liếm mắt cá chân Phương Trì Hạ.
Cảm giác giống như đang nói xin lỗi.
Phương Trì Hạ ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lạc Dịch Bắc.
"Nó đang muốn lấy lòng em." Kình Mộ Thần thay Hắc Gia giải thích.
Phương Trì Hạ thả lỏng, cúi người vỗ nhẹ lên đầu nó "Không có việc gì, sau này đừng dọa người nữa là tốt rồi."
Phương Trì Hạ không so đo với một con chó.
Vết thương ở chân Phương Trì Hạ, tối hôm qua Lạc Dịch Bắc đã xử lý một chút, không nghiêm trọng nữa.
Cùng Lạc
Dịch Bắc quay về biệt thự, hai người cũng không ở lại lâu mà lái xe trở về thành phố.
Ở nhà một buổi chiều, ngày hôm sau là có thể hoạt động bình thường.
Phương Trì Hạ rất lâu không trở lại trường học, dù thông minh nhưng thỉnh thoảng cũng phải cần giảng viên hướng dẫn một chút.
Phương Trì Hạ nói với Lạc Dịch Bắc một tiếng, quyết định vài ngày tới sẽ đến trường học.
Ban ngày đi học, buổi tối đang chuẩn bị cùng Đồng Nhan về, lúc đi đến sân trường thì nghe bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng la hét.
"Trời ạ, đẹp trai quá!"
"Đây không phải là Tổng giám đốc Dung Hi sao?"
"Tại sao lại xuất hiện ở trường học chúng ta?"
Phương Trì Hạ nghe được hai chữ Dung Hi thì nhìn sang.
Lạc Dịch Bắc vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên xe, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, chỉ lộ một góc mặt.
Nhưng mà, ở bên ngoài đã nhấc lên oanh động, giống như có ngôi sao đến.
Khuôn mặt Lạc Dịch Bắc vốn rất đẹp trai, ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu lên lại càng đẹp nói không nên lời, tôn quý, lãnh ngạo.
Lạc Dịch Bắc tới đây cũng không nói trước cho Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ nhìn thấy Lạc Dịch Bắc có chút ngoài ý muốn, sững sờ một hồi lâu.