Đi đên cửa phòng, mới kéo cửa ra, liền nghe tiếng của Thi Cận Dương truyền đến “Đừng đem thêm phiền phức cho anh!”
Ánh mắt Thi Lạc co lại, một chân đã bước ra liền cứng rắn rút về.
“Chỉ là vui đùa mà thôi, làm như em thật sư muốn đi vậy!” Thi Lạc nói với anh trai một câu, sau đó lại quay lại ngồi trên ghế sa lon.
Thi Cận Dương và Thi Lạc là hai anh em ruột nhưng tính cách của hai người này hoàn toàn không giống nhau.
Thi Lạc tương đối thoải mái, tuổi còn nhỏ, bình thường nói chuyện không có mấy câu đúng đắn.
Thi Cận Dương tính cách tương đối giống với cha ruột của hai người, ưu nhã lại cao lãnh, mặc dù cũng có lúc nói chuyện không đứng đắn, nhưng mà làm chuyện gì cũng rất có chừng mực.
Ở bên ngoài, Phương Trì Hạ nghiên cứu các tạp chí một kì về trang sức của Dung Hi, một buổi chiều cứ như vậy qua đi.
Lúc đi về, vì để phòng ngừa gặp phải Lạc Dịch Bắc, cô tận lực ra ngoài muộn năm phút.
Đi ra khỏi công ty cũng không có lập tức về mà cầm lấy thẻ Thi Cận Dương cho cô, đến nhà hàng bên cạnh dùng cơm.
Lúc quét thẻ cô cũng không hỏi giá, trực tiếp quét.
Ra khỏi nhà hàng, liền bắt xe trở về biệt thự, trong nhà đã sáng đèn.
Lạc Dịch Bắc đã về nhà trước cô.
Nhìn thấy cô ở cửa, mặt anh ta không biểu tình hỏi một câu “Hôm nay đi đâu?”
“Trường học.”Phương Trì Hạ đổi dép, thuận miệng nói, trước khi đi lên lầu quay người lại nói với anh “Đúng rồi, bữa tối tôi đã ăn ở bên ngoài rồi.”
Ý của cô là, nếu như Lạc Dịch Bắc còn chưa ăn thì tự mình giải quyết, không liên quan đến cô.
Quay người, muốn tiếp tục đi lên lầu, lại bị Lạc Dịch Bắc gọi lại “Đứng lại!”
“Sao vậy?” Phương Trì Hạ ngiêng đầu nhìn anh, lại nhìn bàn ăn trống rỗng, nghi ngờ hỏi “ Anh còn chưa ăn cơm sao?”
Vấn
đề này thật là hiển nhiên.
Anh không có khả năng tự mình vào bếp, hôm nay người làm cũng không đến, mà bây giờ chỉ mới tan làm một lúc, anh không có khả năng đã ăn cơm.
“Anh không phải đợi tôi về chứ?” Phương Trì Hạ nhìn anh, biết rõ còn cố ý hỏi.
Từ khi hai người kết hôn, Lạc Dịch Bắc không có ăn cơm bên ngoài, hai người gần như là ba bữa ăn chung với nhau.
Ăn chung với cô trong vài ngày đã thành thói quen của anh.
“Cho cô ba giây xuống đây!” Lạc Dịch Bắc đứng ở phía dưới nhìn cô, lành lạnh thêm một câu “Bằng không lúc tôi đi lên cô đừng có nghĩ ngày mai có thể ra khỏi phòng!”
Khí thế trên người anh rất lớn, rõ ràng Phương Trì Hạ mới là người đứng ở phía trên, nhưng hai người nhìn nhau như vậy, cô có cảm giác mình như người đứng ở dưới.
“Gọi đồ ăn ở bên ngoàiđi, buổi tối tôi còn phải làm bài tập.” Trong Phương Trì Hạ run một chút, nhưng lại không muốn bị anh uy hiếp, bước chân muốn đi lên lầu, mới đi được hai bước, Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên đuổi theo.
Lạc Dịch Bắc vẫn luôn có phương pháp đối phó với cô, Phương Trì Hạ đã ăn thiệt thòi không ít lần.
Trên bậc thang hai người một đuổi một chạy, cô chạy trốn thở hồng hộc, anh ở sau lưng thì khí thế không giảm.
Phương Trì Hạ chạy đến phòng ngủ muốn đóng cửa lại thì Lạc Dịch Bắc cứng rắn lách người vào.