Phương Trì Hạ giật mình, giơ tay lên muốn đầy anh ra ngoài.
Nhưng mà lực của hai người cách nhau quá xa. Lạc Dịch Bắc đối phó với cô dễ như trở bàn tay.
Cứng rắn đẩy cửa ra, ánh mắt nặng nề quét lên người cô, một tay ôm lấy eo cô, đẩy cô vào vách tường ở sau lưng.
Ánh mắt xoắn lấy cánh môi cô, Lạc Dịch Bắc nghiêng người muốn hôn môi cô, lại bị Phương Trì Hạ nghiêng người tránh đi.
Nâng một cánh tay lên ngăn cách mình với anh, cô thử đàm phán với anh “Anh đừng như vậy, em đi, em hiện tại làm đồ ăn cho anh!”
“Muộn rồi! Vừa rồi anh đã nhắc em rồi!”
Lạc Dịch Bắc nhìn cánh tay trắng noãn, cảm thấy chướng mắt, muốn cúi đầu hôn cô, lại bị Phương Trì Hạ tránh đi, ánh mắt nhìn thẳng anh, cô thuyết phục nói “Anh xem, hai chúng ta sống chung một chỗ, anh muốn thế nào em cũng không tránh được. Anh trừng phạt em như thế nào cũng không sao nhưng đừng để mình đói không phải sao?”
Lời này của cô đúng là sự thật.
Lạc Dịch Bắc híp con mắt, bị lời nói của cô lay động.
“Được, vậy trước tiên xuống.”Quay người, anh đi xuống dưới lầu.
Phương Trì Hạ thở dài, cùng anh đi xuống lầu.
Cô nói lời kia chỉ muốn để trốn thoát, lúc đi đến cầu thang nhớ lại lời mình nói thật muốn cắn đứt lưỡi mình.
Xem cô làm chuyện tốt gì?
Hầu hạ anh như vậy để đêm nay anh giày vò cô sao?
Phương Trì Hạ ão não, nhưng lời đã nói ra chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra, nhìn nguyên liệu nấu ăn, thuận miệng hỏi anh: “Anh muốn ăn cai gì?”
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn cô,
trong đầu bỗng nhiên hiện ra phần ăn lúc trưa ở nhà hàng.
Trầm tư một lát, anh nói “Món ăn kiểu Pháp.”
“Cụ thể thế nào?” Phương Trì Hạ hỏi lại.
“Tùy em.” Lạc Dịch Bắc làm như không có việc gì nói một câu.
Kỳ thật Phương Trì Hạ rất rõ khẩu vị của anh, lúc hai người kết hôn, cô đã hỏi những thứ yêu thích của anh.
Nhưng mà, nghĩ đến việc mà hai người làm khi về phòng liền không muốn làm theo ý anh, quyết định làm cho anh toàn bộ món mình thích.
Vì vậy, lúc bàn ăn được dọn ra, Lạc Dịch Bắc thấy toàn bộ món ăn giống như ở nhà hàng.
Ngoài việc tay nghề cô không được tốt thì mọi thứ giống như đúc.
Lạc Dịch Bắc nhìn bàn ăn được bày trước mặt mình ánh mắt thâm trầm.
“Lúc trưa anh goi cho em, em bận rộn chuyện gì?” Anh làm như không biết điềm nhiên hỏi.
Phương Trì Hạ ngạc nhiên vì anh hỏi chuyện này, nhìn anh một cái, trong lòng hơi sợ, nhưng lại trấn định nói “Lúc đó ở cùng An An, trường học có chút việc nên bận rộn”
Lạc Dich Bắc không hỏi nữa, bắt đầu ăn.
Phương Trì Hạ ngồi đối diện nhìn đồ ăn vơi dần, âm thầm suy nghĩ, ngộ nhỡ sau khi ăn xong anh lại muốn tiếp tục cô nên đối phó như thế nào.