Khác với bên kia, Dung Tiêu Hoan là cùng bạn bè hôm nay đến họp lớp.
Nhưng cô đang bị mấy bạn nam cũ trong lớp ép đến phát điên.
Khi còn đi học, cô luôn trầm tính, vì thế trong mắt họ lúc đấy cô vô cùng mờ nhạt.
Nhưng hiện tại, vẻ đẹp của người phụ nữ 25 tuổi đã từng bị xem là mờ nhạt kia lại chính là tâm điểm của họ.
Dung Tiêu Hoan là trưởng nữ nhà họ Dung, ba cô là chủ tịch công ty Dung thị.
Lớn lên trong môi trường tốt, ngoài tính cách trầm tính, nhẹ nhàng, cô chính là mẫu người mà đàn ông hướng tới, không xuất sắc nhưng mọi thứ đều có thể làm được.
Cô đặc biệt yêu thích vẽ tranh vì thế đã theo đuổi con đường làm họa sĩ.
Hơn hết chính là vẻ ngoài của cô.
Nước da trắng ngọc, thân hình cao ráo mà đầy đặn.
Khuôn mặt trái xoan đã nhỏ bị mái tóc nâu xoăn nhẹ làm cho khuôn mặt ấy tưởng chừng chỉ vừa một lòng bàn tay.
Ông trời còn cho cô ngũ quan hài hoà, một đôi long lanh to tròn, mũi cao dọc dừa, đôi môi đầy đặn mọng nước, điểm nhấn chính là nốt ruồi nhỏ bên cánh mũi phải, như tô điểm thêm phần diễm lệ, thanh khiết của cô.
Một ly rồi một ly rượu nữa đưa đến, cô bị bắt uống chung với họ, vì ít nói và hiền lành, cô không dám mở miệng từ chối.
“Tớ chỉ uống hết ly này thôi đấy.
Tớ không chịu nổi nữa rồi.”
Cô cười rồi đưa ly rượu đó lên uống sạch, đầu óc đã choáng váng chính thức quay cuồng, không tự chủ được dựa vào Phương Tiểu Dao ở bên cạnh.
Phương Tiểu Dao biết bạn không uống được nữa, đánh một cái vào tay Tiêu Hoan, trách móc:
“Tửu lượng đã kém còn uống nhiều.”
Rồi cô quay sang phía bạn trong lớp:
“Cô ấy không uống được nữa đâu, các người đừng bắt ép cô ấy uống nữa.
Nếu được để tớ tiếp hộ cô ấy.”
“Thôi thôi, bọn tớ thích người như Tiêu Hoan cơ, bà chằn lửa như cậu bọn đây không thèm.”
“Cậu nói gì???”
Đợi mọi người cười xong, Dung Tiêu Dao nói nhỏ vào tai Phương Tiểu Dao.
Tiểu Dao gật đầu gọi phục vụ.
Sau đó cô được đưa lên trên tầng, nằm nghỉ ở trong phòng dành cho khách VIP.
Cố Viễn Tranh hôm nay cố ý uống thật nhiều rượu, anh ghét nhất là phải đau đầu vào những chuyện không đâu.
Mà kết hôn chính là chuyện không đâu đó.
“Các người cứ uống tiếp đi, tôi lên nghỉ.”
Là khách quen, tự nhiên anh sẽ biết phòng nghỉ phía trên.
Quán bar này chính là quán nổi tiếng nhất thành phố, không chỉ vì vẻ đồ sộ bên ngoài mà bên trong còn vô cùng khác biệt.
Quán bar có năm tầng, 3 tầng dưới cùng là để tiếp khách, tầng thứ tư là phòng nghỉ cho những người bình thường có chút tiền của.
Còn tầng năm, tầng chỉ có duy nhất hai phòng đối diện nhau, mỗi phòng đều được bố trí vô cùng hoành tráng có thể so với khách sạn mà tổng thống đã ở.
Hai phòng thoạt nhìn rất giống nhau, chỉ có biển số VIP1 và VIP2 để phân biệt.
Cố Viễn Tranh là khách đặc biệt nên anh có cả chìa khoá của hai phòng.
Mà VIP1, nơi Cố Viễn Tranh hay nghỉ hôm nay lại có ba người hai nam một nữ đang cuồng loạn bên trong.
Anh đứng quan sát một lúc, thấy người ta nhìn mình bằng con mắt không mấy thiện cảm thì nói câu “xin lỗi” rồi rời đi.
Chuyển mục tiêu sang VIP2.
Cũng bởi vì rượu làm cơ thể mệt mỏi, anh cũng lười bật điện mà đi thẳng vào nhà tắm.
Mười lăm phút sau, anh quấn chiếc khăn quanh hông rồi đi ra.
Nước vẫn còn đọng lên nhưng chỗ cơ lồi lòm trên cơ thể, cứ thế trượt xuống khiến anh càng thêm quyến rũ.
Là một người thường xuyên “thả rông” đi ngủ, anh