Trên chiếc giường với chiều rộng hai mét tư, một nam một nữ đang trong tư thế ái muội.
“Anh… nằm trên người tôi… làm gì? Định… ưm…”
Lần nữa Cố Viễn Tranh khoá chặt môi Dung Tiêu Hoan lại.
Lần này anh chỉ nhấm nháp thoáng qua, nhanh chóng hôn từ cằm trở xuống cần cổ thon dài trắng nõn.
Anh hít vào mấy lượt, mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô quá là yêu nghiệt mà.
Anh m.út mạnh, tạo nên dấu vết đỏ chói trên da thịt cô, như đánh dấu người phụ nữ này chính thức thuộc về anh.
“A… đau… đừng cắn, cún con!”
Đi kèm với đó là bàn tay nhỏ xoa xoa mái tóc mềm của anh.
Thật sự yêu nghiệt mà!
Cô gái này ở đâu ra vậy chứ? Có thể khiến anh thần hồn điên đảo đến vậy?
Trong giây lát, anh thật muốn giữ cô bên người làm t ình nhân.
“Dám gọi tôi là cún con, em được lắm!”
Tay Cố Viễn Tranh thò vào trong áo cô, tìm đến nơi cao vút đ ẫy đà, x0a nắn vài cái rồi nhanh chóng cởi từ áo trong đến áo ngoài trên người cô.
Nửa thân trên chớp mắt phơi bày, cảnh xuân như chợt ùa về, rực rỡ mà không kém phần mời gọi.
Để lại trên xương quai xanh vài dấu vết, môi anh lại di chuyển xuống gặm nhấm nơi đỉnh hồng đang se cứng.
Một bên miệng anh chiếm cứ mà cắn gặm, một bên anh dùng tay nhịp nhàng x0a nắn, biến nó thành muôn hình vạn trạng.
“Cún con… ưm… đã bảo đừng cắn… hư quá!”
Anh dùng lực mạnh hơn, hàm răng cắn chặt đỉnh hồng kéo ra.
“A… đau quá.
Cún con, ngươi hư quá… ta… ta sẽ bỏ đói ngươi… hức.”
“Em dám bỏ đói tôi? Tôi ăn chết em!”
Nói xong, môi cô lại bị anh chiếm đoạt.
Lần này anh thật sự không muốn tha cho cô, muốn hôn chết cô.
Nhưng anh nào nỡ làm vậy, thấy mắt cô ươn ướt, liền nhẹ nhàng hôn lên mắt cô an ủi.
“Ngoan, không khóc, cho em xúc xích.”
“Hức… xúc xích ở đâu?”
“Đây!”
Anh cầm bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của Dung Tiêu Hoan đặt lên vật to đang căng cứng của mình.
“A… nóng quá!”
“Đúng… vậy, vừa nấu xong… a… tiểu yêu tinh, em làm gì vậy hả?”
Dung Tiêu Hoan nghịch ngợm bóp mạnh cây “xúc xích” đó, thấy anh kêu lên, cô cười hehe rất mãn nguyện.
“Hư, tiểu yêu tinh hư quá.
Xúc xích này không được làm như vậy, làm như vậy sau này ai cho em ăn.
Phải như thế này…”
Tay anh ôm lấy tay cô, chỉ dẫn cô đi chuyển lên xuống nhịp nhàng.
Vì tác động bên dưới, anh không chịu được mà kêu khẽ, đầu cũng đưa vào hõm cổ của cô, th ở dốc.
“Tiểu… yêu tinh em làm tốt lắm!”
Dung Tiêu Hoan gật gật đầu, được khen thì cười rất vui sướng.
Hàm răng đều trắng sáng như kim cương ban đêm, làm người ta không khỏi thèm khát.
Cố Viễn Tranh cắn nhẹ nơi mềm nhất trên tai cô, giọng nói trầm ấm pha chút khàn khàn mê hoặc:
“Tiểu yêu tinh, em đói chưa?”
Dung Tiêu Hoan như bị thôi miên, cô gật đầu lia lịa, giọng nói mềm nhũn như làm nũng:
“Rất đói, rất đói.”
Cô thực chất không hiểu mình đang trong tình cảnh nào.
Trước mắt chỉ hiện lên một màn mờ nhạt, mái tóc đen mềm của anh làm cô nhớ đến con chó con lúc trước cô nuôi bên Pháp.
“Cún con, ngươi… biết nấu ăn sao?”
Cô lại không nhịn được mà đưa tay sờ lên bộ tóc mềm có mùi hương nam tính.
Lại càng không cầm được mà vươn đầu tới cắn l3n đỉnh đầu anh, cô dùng lực không nhẹ, làm cho anh kêu lên:
“Tiểu yêu tinh, em đừng làm càn, mau bỏ ra.”
Cô ngoan ngoãn bỏ ra, đôi môi sưng đỏ chu lên, chê bai:
“Không ngon gì cả!”
“Em…”
Cố Viễn Tranh cố nhịn không tức giận.
Cô gái vừa rồi còn câu dẫn anh bây giờ lại biến thành một đứa trẻ như vậy.
Trên đời này còn có người như cô sao?
“Đi ra đi, cún con đi ra đi.
Ngươi… không làm được gì cả!”
Dỗ trẻ con phải hạ mình dùng biện pháp nhẹ nhàng.
Anh thầm thì vào tai cô:
“Đói rồi đúng không? Vậy… ăn nhé?”
Dung Tiêu Hoan gật đầu cái rụp.
Cố Viễn Tranh bật cười, hôn vào trán cô, phía dưới chớp mắt đã bị lột ra sạch sẽ, anh bắt đầu ấn vào.
Chưa đi được non nửa vì quá chặt, cô đã đánh thùm thụp vào ngực anh, nức nở nói:
“Đau quá… huhu…