Trong phòng trà nước, chỉ có tiếng máy pha cà phê chạy ro ro, Trần Tư Nhung gắng sức nuốt lại trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô bỏ ý nghĩ "Đào Tẩu."
Cốc cà phê được đặt trở lại bàn, cô nhẹ thở ra một hơi: "Không, tôi không sợ anh, Caesar."
Caesar khẽ gật đầu: "Vậy vì sao vừa rồi cô muốn chạy trốn?"
"Tôi... không có."
"Thậm chí cô còn quên thêm đường vào cà phê."
Trần Tư Nhung bóp chặt cái cốc, âm thanh bình tĩnh: "Tối qua tôi ngủ không ngon, nên hôm nay tâm trạng có hơi khó ở."
"Áp lực công việc quá lớn?" Như đang thật sự quan tâm đến nhân viên của mình.
Sự cảnh giác và khẩn trương của Trần Tư Nhung đã dần tiêu tan.
Cô lắc đầu: "Không phải chuyện công việc."
"Đó là việc tư sao?"
Trần Tư Nhung gật đầu.
Caesar không nhiều thêm, chỉ nói: "Nếu công ty có thể giúp về việc gì đó, cứ nói ra."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Tư Nhung có chút bất đắc dĩ cười cười, nhưng cô biết Caesar đang có ý tốt.
"Cám ơn anh, nhưng không cần đâu." Nói xong, cô cảm thấy mình nên đáp lại lời này xã giao một chút, vì vậy nói thêm: "Chạy qua chạy lại giữa các nước rất vất vả đúng không?"
"Đúng vậy."
"Tôi nghĩ anh không tham dự cuộc họp."
Caesar. "Có sự việc phát sinh ngoài ý muốn, vậy nên quyết định trở về."
"À vậy ạ." Trần Tư Nhung không có ý định đi sâu vào việc riêng của người khác.
"Vậy tôi về trước nhé, cũng sắp năm giờ rồi." Trần Tư Nhung nói xong đang định qoay người, đột nhiên thuận miệng hỏi:
"Đúng rồi, tôi nghe nói mẹ anh là người Trung Quốc, vậy anh nói được tiếng Trung không?"
Vẻ mặt Caesar như bình thường: "Mẹ với chúng tôi sinh sống bất hòa từ sớm, vì vậy tôi không nói tiếng Trung."
"À ra vậy, tôi đi trước đây, cuối tuần vui vẻ, Caesar."
"Cảm ơn, cuối tuần vui vẻ."
Trần Tư Nhung chậm rãi đi ra khỏi phòng trà nước, có một càm giác kỳ diệu.
Thật ra nói chuyện với Caesar cũng không khó khăn như cô tưởng tượng, tuy rằng anh dễ như trở bàn tay chọc thủng sự căng thẳng của cô, nhưng cũng không làm ra chuyện gì trái với bình thường.
Thay vào đó, Trần Tư Nhung có một cảm giác như được rộng mở.
Anh đang bao dung cô.
Đầu lưỡi nếm được vị ngọt mỏng manh của cà phê. Trần Tư Nhung không nhịn được uống một ngụm cạn sạch.
Tan tầm về đến nhà, Trần Tư Nhung đi tắm sớm, sau đó mở notebook ra tìm bộ phim còn đang xem dở.
Hương thơm nóng hổi tỏa ra từ tô mì gói, cô ngồi vào bàn thoa kem dưỡng thể lên người.
Có cảm giác không nhấc nổi tâm.
Thật ra cô biết tại sao.
Có một từ ngữ quanh quẩn trong đầu Trần Tư Nhung cả ngày. Nói thật, cô không phải là một người ngu ngốc.
Đầu tiên đả kích mình, sau đó cho mình phần thưởng và khen ngợi, ý đồ đối với anh mang ơn đội nghĩa, cô nghĩ, mình đã gặp được một PUA (pick up artist).
* Pickup artist là những người sử dụng lời lẽ tán tỉnh và các chiến thuật khác nhau để thu hút bạn tình tiềm năng.
Pickup artist thường rất điệu nghệ trong việc buông lời thả thính () để làm quen, giành lấy sự chú ý của đối phương. Đây là một từ mang sắc thái tiêu cực, thường để nói về những người đàn ông có nhiều bạn tình và dùng mánh khóe (ví dụ như thao túng tâm lý) để đạt được mục đích.
Anh hoàn toàn không có ý định kết thúc mối quan hệ của họ khi video bắt đầu, vì vậy không có nghĩa là cuối cùng anh đã thay đổi quyết định.
Đây là thủ thuật của anh ngay từ đầu.
Anh là một người đàn ông rất thông minh, vì vậy anh cũng biết cách dễ dàng châm ngòi cảm xúc của người khác bằng lời nói.
Anh đã làm được, cả ngày nay Trần Tư Nhung như mất hồn mất vía.
Ở khung thoại, tin nhắn cuối cùng là lời nhắc kết thúc cuộc gọi của Trần Tư Nhung.
Hẳn là anh đang đợi cô trả lời, một lời cầu xin, cúi đầu, thuần phục.
Tiếng cười phát ra từ notebook, mùi thơm mì gói càng thêm nồng đậm.
Sara nói rằng việc tiếp tục một mối quan hệ cần sự cố gắng của cả hai người, sự thỏa hiệp là điều mà cậu phải đối mặt.
Nhưng Trần Tư Nhung nghĩ, Sub không phải là một con người đê tiện, không có nguyên tắc, không đáng được tôn trọng.
Sub và Dom về cơ bản là bổ sung cho nhau.
Hiện giờ nếu cô đã phát giác có gì đó không thích hợp, không nên phát triển một thứ sai lầm.
Đây không phải là