Ba chưa bao giờ xin lỗi.
Sinh ra trong một gia đình cực kỳ truyền thống như vậy, ba cô như một "Thượng đế" bên trong thành lũy nhỏ.
Ông ấy quản lý, khống chế hết thảy mọi thứ.
Ông sẽ không thừa nhận sai lầm của mình, cũng sẽ không thừa nhận điểm yếu.
Tuy nhiên, khi Trần Tư Nhung lớn lên, cô cảm thấy ba mình không hề mạnh mẽ như vậy.
Thay vào đó, cô cảm thấy ông khá yếu đuối.
Ông làm việc ở bên ngoài vất vả bao nhiêu, bị khinh thường bao nhiêu, khi về nhà sẽ đem mọi tức giận dồn nén đó trút lên vợ và các con, ông hiểu lầm, hiểu sai ý của các con, và cuối cùng chỉ biết lấy một câu "Chẳng lẽ muốn tao phải xin lỗi hả?" là kết thúc mọi chuyện.
Tất cả những tủi nhục và bất bình cuối cùng như một chiếc gai nhọn đều bị nuốt ngược vào trong, nhưng thực tế nó không thể tiêu hóa.
Đây không phải là sự mạnh mẽ mà Trần Tư Nhung công nhận.
Sức mạnh thực sự là không ngần ngại bộc lộ điểm yếu của mình, là thản nhiên đối mặt với vết thương rỉ máu, là luôn nhìn thẳng vào gốc rễ của mọi vấn đề.
2
Mà không phải che giấu.
Cuộc đối thoại dừng lại ở hai tin nhắn của C khá lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những lúc như vậy. Trần Tư Nhung không thể nào không nghĩ đến Caesar.
Nhớ đến anh đã nói: "My bad, Grace." ( Lỗi của tôi, Grace)
Tên chữ cái đầu của anh cũng là C, nhưng chiều nay cô vừa mới xác định rằng Caesar không thể nói được tiếng Trung Quốc.
Vì vậy, Trần Tư Nhung không thể không suy đoán rốt cuộc chủ nhân là ai.
Anh nói anh đã gặp cô ngoài đời thực.
Trần Tư Nhung lọc ra những dữ liệu quan trọng: Một người đàn ông, sẽ nói tiếng Trung Quốc, có chữ cái C trong tên, tính cách trầm ổn.
Giọng nói thật ra không phải là cơ sở đáng tin cậy để tìm kiếm, vì âm thanh của con người khi truyền qua thiết bị điện tử sẽ có một số thay đổi.
Trần Tư Nhung nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, đội xe pit crew (Nhân viên bảo trì) Lee của đội là người Trung Quốc, first name của anh ấy là Chengyu; một sinh viên đại học bán thời gian trong quán cà phê vào cuối tuần, có ký tự C trong cả họ và tên Chris Chou, first name cùng last name đều có C.
Trong số các nghiên cứu sinh cùng lứa với cô, cũng có nhiều người Trung Quốc. . . . .
Trần Tư Nhung biết tìm kiếm như thế này chẳng khác nào như mò kim đáy biển.
C: Em đã tìm được người phù hợp với suy đoán của mình chưa?
Vào lúc này, tin nhắn của C nhắn đến.
Grace: Chưa ạ.
C: Grace, nếu tôi nhớ không lầm, hiểu lầm giữa chúng ta đã được giải quyết.
Grace: Đúng vậy.
C: Vậy em nên gọi tôi là chủ nhân.
Trần Tư Nhung mở miệng hít một hơi thật sâu.
Đúng vậy, anh đã thẳng thắn hết thảy, giải thích rất rõ.
Vành tai đỏ hồng một mảnh. Trần Tư Nhung nhanh chóng gửi tin nhắn.
Grace: Thật xin lỗi, chủ nhân.
C: Vui lòng bật video, Grace.
Tim Trần Tư Nhung đập lỡ mất nửa nhịp, cô lập tức từ chỗ ngồi bật dậy, tay chân luống cuống vội vàng mặc áo ngủ vào.
Trong nháy mắt cô nghĩ tại sao mình phải mặc váy ngủ, nhưng thân thể đã vội vã chạy đến tấm thảm cạnh tường và ngồi xuống, click mở video.
Cô nghĩ, giờ phút này khẩn trương có lẽ không chỉ có mình cô.
Anh đã thừa nhận mất khống chế ham muốn tình dục đối với cô, cũng là một sự khen thưởng cho Trần Tư Nhung.
Nếu có thể, Trần Tư Nhung cũng muốn nhìn thấy chủ nhân. . . . Mất khống chế.
Nhưng ý tưởng này của cô chưa hoàn toàn bay ra, giọng nói của C đã truyền ra từ di động.
C: Grace, hãy cởi quần áo và quỳ gối trước gương.
Trần Tư Nhung nghe lời đưa tay xuống, cầm lấy gấu váy kéo lên trên.
Chiếc váy trắng dần dần xếp lớp trên cặp đùi tinh tế của cô, trở thành một đường viền hoa mềm mại.
Cô cũng đang mặc một chiếc quần lót cạp thấp màu trắng tinh.
Từ chiếc eo phẳng lì kéo dần lên trên cuối cùng lộ ra bầu ngực căng tròn, đầu vú dựng thẳng.
Mái tóc xoăn đen dài xõa xuống như thường lệ, núm vú của cô bị cọ qua nhẹ nhàng, phía sau vành tai cũng dựng lên.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó khác lạ khi họ làm hòa sau sự hiểu lầm.
Tim đập thình thịch, Trần Tư Nhung biết, đó là bởi vì anh đã nhìn thấy cô ngoài đời, mà cô lại không biết anh là ai.
Anh có thể là bất kỳ người đàn ông nào mà cô từng gặp, có thể chỉ gặp một lần,