Over The Knee - Qua Đầu Gối

Chương 17


trước sau



C hỏi: "Caesar là ai?"
1

Lúc này suy nghĩ Trần Tư Nhung đang trôi dạt tận đâu.

Anh không quen biết Caesar, vậy anh không phải là đồng nghiệp trong đội rồi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, C lại lên tiếng: "Nếu dùng đồ chơi nhỏ, hãy vặn mức cao nhất. Nhắm ngay âm đế, đặt ở quần lót, rồi tập trung trả lời câu hỏi của tôi."

C: "Quy tắc vẫn như lần trước, không cho phép cao trào."

Suy nghĩ một lần nữa bị kéo trở về hiện thực, Trần Tư Nhung nói: "Vâng, chủ nhân."

Cô ấn ngón cái vào nút bấm hai lần, âm thanh mút ro ro trở nên rõ ràng hơn. Cô tìm đúng vị trí, ngay trên âm đế.

Trong video, cơ thể trắng nõn như ánh trăng của cô như bị khắc chế, đung đưa nhưng lại run rẩy không chịu nổi, ngón tay lướt qua mép chiếc quần lót trắng tinh rồi mãnh mẹ ấn lên trên.

Rung lắc dữ dội.

So với lần cuối cùng cô nhìn thẳng vào máy ảnh, việc cô quay lưng lại với di động lại mang đến cảm giác như đang bị nhìn trộm.

Thật ra anh có đang ở phía sau cô hay không, đưa tay là có thể với tới, gần trong gang tấc. Anh có ở trước di động của mình không, nếu lúc này Trần Tư Nhung quay lại, cô có thể thấy rõ gương mặt chủ nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Sự kích thích mạnh mẽ vào âm đế cũng khiến mông cô co rút một cách vô thức, mềm mại và đàn hồi, tạo ra những làn sóng thịt yếu ớt khi run rẩy.

Trần Tư Nhung nhịn không được dùng tay vịn tường.

C: "Cấm đỡ tường."

Cơ thể cô lảo đảo quỳ xuống giữ thăng bằng.

C: "Cô bé ngoan, bây giờ có thể trả lời vấn đề của tôi."

Caesar là ai?

"Caesar là ...... " Trần Tư Nhung do dự trong một cái chớp mắt, có nên nói thẳng ra không, nhưng ý nghĩ này bị phá bỏ ngay ở giây tiếp theo. Chủ nhân thẳng thắn thành khẩn đối với cô, cũng hi vọng cô cũng thẳng thắn thành khẩn như vậy đối với mình.

Grace: "Caesar là cấp trên của tôi."

C: "Ban đầu em nói công việc áp lực, thật ra đều không phải vì công việc, mà do em có ảo tưởng tình dục đối với cấp trên?" 

Grace: "Không, không phải như thế."

Món đồ chơi nhỏ vẫn đang mút vào kịch liệt, giọng nói của Trần Tư Nhung trở nên có chút không ổn.

Ngực cô hơi phập phồng lên xuống để thở, cần thiết để suy nghĩ, ở bên dưới màn ảnh, những ngón chân mềm mại của cô đang bấm chặt xuống, rõ ràng sinh lý lúc này đang sắp đến cực hạn.

Mà chủ nhân đang hỏi cô về vấn đề này.

Trần Tư Nhung khó khăn sắp xếp suy nghĩ của mình, nói:

"Vì dự toán chi phí, vị trí thực tập trong đội rất khó có được. em...em phải trả giá bằng sự cố gắng rất nhiều, có được thành tựu mới hi vọng ở lại nơi này...nhưng mà.....nhưng..." 

Trần Tư Nhung rên rỉ, cô nghênh đón một đợt cao trào nhỏ.

Chất lỏng trong suốt ấm áp thấm ướt chiếc quần lót trắng tinh của cô, một dòng nước nhỏ trong suốt từ từ chảy xuống dọc theo bên trong bắp đùi của cô.

C: "Nhưng mà sao?"

Cao trào qua đi, âm đế của Trần Tư Nhung ngày càng trở nên mẫn cảm.

Âm thanh như kèm theo những tiếng rên rỉ ngắt quãng mơ hồ, cô nói tiếp:

"Thế nhưng, sau khi Caesar trở thành quản lý, nhiệm vụ của em càng khó khăn hơn... Ưm...Muốn làm gì đó trở nên ưu tú hay... hay thành quả nào đó được anh ta công nhận...A, so với trước càng khó hơn nhiều"

"Sau khi kỳ thực tập kết thúc, em có lẽ...em sẽ không có cách nào ở lại nữa....a ...em..." 
3


Trần Tư Nhung lại đạt cực khoái trong sự run rẩy không thể kiểm soát.

Cô không thể chống đỡ bằng việc qùy thẳng được nữa, vô lực ngồi xuống trên cẳng chân mình.

Quần lót đã sớm ướt đẫm.

Trần Tư Nhung ngồi quỳ trên mặt đất, hai tay chống xuống đất.

Mai tóc đen dài trượt xuống lưng rồi rơi xuống trước bộ ngực

đang run rẩy của cô.

Dáng người cô gái mảnh khảnh, cho dù ở hiện thực không chỉ nhìn thấy một lần, nhưng dù sao cũng bị ngăn cách một lớp quần áo mỏng.

Mà giờ phút này, sống lưng cô hơi hơi cong lên, lộ ra  một đoạn xương sống rõ ràng.

Nếu các ngón tay bắt đầu trượt xuống từ cổ cô, chúng có thể chạm vào từng khớp xương, cô sẽ vì ngứa mà không ngừng xốn xang, cũng sẽ vì mệnh lệnh của anh mà kiềm chế bản thân.

Ngón tay tiếp tục đi xuống.

Sẽ xẹt qua cánh mông cô, anh xác định, giờ phút này nếu bàn tay dùng sức chụp vào môi âm hộ kia, sẽ mang đến rất nhiều, ẩm ướt, cùng tiếng nước triền miên.  

An tĩnh một khoảng thời gian.

Trần Tư Nhung từ từ lấy lại nhịp thở.

Lần nữa cô cố gắng qùy thẳng lại, mái tóc đen dài cẩn thận nghiêng đầu nhìn về phía di động.

"Chủ nhân."

Âm thanh ướt át, mềm mại như nước, Trần Tư Nhung tỏ vẻ hối hận nhìn vào camera của di động.

Cô cao trào.

Cô đã phạm sai lầm.

C: "Tôi vẫn còn vấn đề chưa hỏi xong."

Grace: "Vâng, chủ nhân, ngài hỏi tiếp đi."

Trần Tư Nhung tự giác lần nữa quay đầu nhìn về phía gương.

C: "Lý do vì sao lại coi anh ta là đối tượng ảo tưởng tình dục?"

Grace: "Bởi vì..... anh ta giống với chủ nhân "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

C: "Giống như thế nào?"

Grace: "Cảm giác, một loại cảm giác. Anh ta... bao dung em, khống chế em, tựa như...chủ nhân."

C: "Nhìn thấy anh ta nên có áp lực rất lớn, phải không?"

Grace: "Đúng vậy, một mặt em sợ anh ta bất mãn với công việc của em, mặt khác... phải kiềm chế bản thân không nên nhìn thẳng vào mắt anh ta, em sợ ở một mình với anh ta."

C: "Em là một người luôn cố gắng chăm chỉ vì công việc, tôi đoán chắc hẳn anh ra sẽ không đối xử hà khắc với bất kỳ nhân viên nào làm việc nghiêm túc như vậy." 

Grace: "Sao ngài biết được em là người như thế nào?"

C: "Tôi biết em."

Trần Tư Nhung lập tức nhớ ra.

"Đúng rồi, chủ nhân biết em. Nhưng làm sao chủ nhân biết Caesar là người như thế nào?"

C: "Em nói rằng anh ta giống tôi. Tôi sẽ không làm như vậy, và tôi tin rằng anh ta cũng sẽ không."

Giọng nói của C vang lên qua thiết bị điện tử lạnh lẽo, Trần Tư Nhung cảm thấy đó giống như một bàn tay to ấm áp đang vuốt ve mái tóc cô.

Sau cơn cao trào, ít khi cô không còn cảm nhận được sự trống rỗng hư không rơi xuống.

Cô cảm thấy như mình được chủ nhân lấp đầy,  cảm thấy như mình được chủ nhân chấp nhận.

"Chủ nhân."

Lúc này cô hô to, giọng nói của Trần Tư Nhung chứa đựng quá nhiều cảm xúc.

"Em muốn tiếp nhận trừng phạt "

Đầu bên kia im lặng trong giây lát.

C nói: "Tốt lắm bé ngoan. Nếu em sợ ở một mình với Caesar, hãy tìm cơ hội mời anh ta đến nhà em uống một tách cà phê đi."
4



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện