Grace: "Anh ta là chủ nhân trước kia của cậu à?"
Sara: "No no no, anh ta chỉ ra lệnh cho tớ qua mạng thôi."
Grace: "Vì sao hai người không gặp ngoài đời?"
Sara: "Vì tớ đã gửi hình của mình cho anh ta."
Grace: "?"
Sara: "Mà anh ta không yêu cầu tớ làm như vậy."
Grace: "Cho nên anh ta đã kết thúc cuộc trò chuyện với cậu, chỉ vì cậu tự tiện gửi ảnh của mình khi không được cho phép?"
Sara: "Đúng thế, tớ không nghe lời chủ nhân của mình."
Grace: "Cậu cảm thấy... anh ta hợp với tớ không?"
Sara: "Anh ấy là Dom tuyệt vời nhất mà tớ từng gặp trên mạng, nếu không đã không vội vàng gửi cho anh ta ảnh tự sướng. Hơn nữa, anh ta còn nói được tiếng Trung. Tìm được một Dom như vậy ở Ý đúng là khó hơn lên trời."
Phòng cách âm không tốt, khi Trần Tư Nhung nằm trên giường nhắn tin, vẫn có thể nghe thấy âm thanh đang làm tình của cặp đôi người Ý phòng bên cạnh.
Grace là cô, và cô sử dụng tên này cả ở nơi làm việc và trên mạng.
Sara: "Anh ta đã mất tích lâu lắm rồi, gần đây bỗng nhiên lại thấy anh ta nhắn tin tìm Sub trong nhóm."
Grace: "Cậu đã thử tiếp tục chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sara dừng lại một lúc.
"Trí nhớ của anh ta rất tốt."
Kết quả không cần nói cũng biết, anh ta sẽ không cần một sub không biết nghe lời.
Sara: "Tớ nghe nói cậu cũng đang tìm Dom, cho nên mới nói cho cậu, cứ thử xem sao."
Trần Tư Nhung đặt ngược điện thoại trên gối đầu, phòng ngủ chìm trong bóng tối.
Gần đây cô luôn muốn khóc, nhất là khi hồi hộp, lo âu và cả bất lực nữa.
Trần Tư Nhung im ắng một lát, một lần nữa cầm lấy điện thoại.
"Đưa cho tớ phương thức liên lạc của anh ấy được không?"
Sara rất nhanh gửi danh thiếp của người này đến.
Ảnh đại diện là một mảng đen tối, đặt tên là C.
Đơn giản, nhưng cũng rất thần bí.
Cảm giác mơ hồ đồng thời cũng khẩn trương, Trần Tư Nhung cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Cô có thể cảm nhận được sức mạnh của anh chỉ thông qua profile,đây không phải là một chuyện xấu.
Khi cô còn học ở Ý, cô đã từng đi tìm một chủ nhân. Nhưng hắn ta quá yếu.
Ngàn vạn chữ tổng kết một câu là, cô không phục hắn ta, cảm thấy không thể hoàn toàn tin tưởng.
Hắn ta sẽ vô tình làm cô bị thương, hắn sẽ hoảng sợ khi nhìn thấy cô chảy máu. Cuối cùng khi cô tỉnh lại, phải tự mình lấy di động gọi xe đến bệnh viện.
Cô không thể dựa dẫm, hắn ta không phải là chủ nhân của cô.
Mà bây giờ, Trần Tư Nhung rất cần một đối tượng mà mình có thể hoàn toàn dựa vào.
Cô rời khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn này được một thời gian ngắn, sống một cuộc sống bình thường, cuộc sống tự do, cho đến gần đây.
Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại Italy, Trần Tư Nhung may mắn được gia nhập đội Ferrari F1 với tư cách là thực tập sinh. Chuyên ngành cô học đại học là truyền thông (PR), vì vậy khi thực tập cũng liên quan đến —— khủng hoảng truyền thông.
1
Nội dung cụ thể là chịu trách nhiệm hỗ trợ phỏng vấn các tay đua trước và sau khi thi đấu, sau đó viết sơ thảo cho bộ phận PR.
Ferrari luôn là đội mạnh lâu năm, nhưng mấy năm nay Red Bull và Aston Martin quá mạnh, vì vậy họ không hài lòng với người quản lý của đội, khoảng thời gian trước lại có một vị quản lý mới vừa "nhảy dù" xuống.
Quản lý mới tên là Roman Caesar, khi Trần Tư Nhung lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, chỉ cảm thấy nó rất mạnh mẽ, theo mọi nghĩa của từ này đều hoành tráng. Nhưng sau đó cô lập tức im bặt khi nhìn thấy người đó.
Lần đầu tiên gặp mặt là trong buổi họp toàn đội, Trần Tư Nhung cao một mét bảy, nhưng đứng cùng với mấy người ngoại quốc thì không có gì nổi bật, cho nên mọi người luôn nhường vị trí đầu tiên cho cô.
Mấy trăm người đứng trong đại sảnh trụ sở chính của đội xe, Trần Tư Nhung nhìn rất rõ người đàn ông đang từ cửa bước vào.
Dáng người điển hình của người Italy, cao ráo, to lớn. Dưới mái tóc màu đen là một đôi mắt xanh thẳm màu nước biển, tuy không thể nhìn rõ được bên trong, nhưng vẫn có thể hình dung được cơ bắp trên người đều có được do sự tập luyện chăm chỉ. Đồng nghiệp trong đội nói, anh là con lai Trung Ý. Trách không được tướng mạo trung hoà giữa Á ÂU, vì vậy ngũ quan anh tuy mạnh mẽ, đẹp trai nhưng bên trong lại như có sự dịu dàng nho nhã, Trần Tư Nhung nhìn chăm chú đến xuất thần.
Anh giống như chủ nhân trong tưởng tượng của cô, có thể không chút lưu tình nào lưu lại những dấu vết trên người cô, sau đó cũng có thể dịu dàng an ủi cô, nói với cô "My good girl"
Ánh mắt Trần Tư Nhung hạ xuống, nhưng một giây sau lại bị giọng nói của anh hấp dẫn.
Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, giống như chính người đang nói, tạo ra một âm thanh từ tính quyến rũ không gì sánh bằng.
Tất cả mọi người đều đang nhìn anh, Trần Tư Nhung cũng không ngoại lệ.
Anh mặc một bộ âu phục Ý màu đen được may thủ công thiết kế riêng, bao gồm cả áo khoác, áo sơmi, cà vạt đều giống nhau.
Trần Tư Nhung cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Ánh mắt cô lại rũ xuống lần nữa, nhưng sau đó lại bị thu hút bởi bàn tay trái đang đặt trên bàn của anh.
Đốt ngón tay thon dài có lực, hiện ra móng tay phiếm hồng được cắt tỉa gọn gàng, có lẽ khi đâm vào bên trong động nhỏ cũng không gây thương tổn cho cô.
Vành tai Trần Tư Nhung đỏ lên.
Buổi họp