Các cuộc đua F1 hàng năm cần phải di chuyển qua lại giữa nhiều quốc gia và khi mùa giải đến, cả đội phải bay đến nhiều nơi trên toàn thế giới.
Mùa đông thường không phải là mùa giải, toàn đội sẽ ở lại Italy, trụ sở chính của Ferrari.
Trần Tư Nhung sống ở đây với một cô gái người Ý, cô gái đó tên là Chloe, nhà do cha mẹ cô ấy để lại, tất nhiên cô ấy không cảm thấy ngại khi đưa bạn trai về nhà.
Có đôi khi Trần Tư Nhung vừa nghe âm thanh từ cách vách, vừa tự an ủi bằng món đồ chơi nhỏ của mình.
Sau khi tự sướng xong, cô khỏa thân rồi quấn chặt mình trong chăn, thường bị cảm giác trống rỗng đánh úp, cô nhắm mắt lại lặng lẽ rơi nước mắt.
Cô một mình đến Ý để học nghiên cứu sinh, và chưa bao giờ hối hận về việc này.
Từng bước thoát ra khỏi ngôi làng nhỏ tồi tàn đó, hai người chị gái hơn cô rất nhiều tuổi sớm đã đi làm xa. Còn đứa em trai lại là hòn ngọc quý trên tay của ba mẹ.
Cô bị kẹt ở giữa, lúng ta lúng túng.
Từ "mẹ" luôn xa lạ với cô, cô dường như luôn im lặng khi ở nhà, cảm giác tồn tại là khi ba cô đánh người.
Đối với ba của mình, điều đầu tiên Trần Tư Nhung nghĩ đến trong đầu là hai chữ" lạnh lùng", ba cô lạnh băng, xa cách và không hề ấm áp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải cô chưa từng quen bạn trai, nhưng đã mấy lần lấy hết can đảm để nói về gia đình của mình, nhưng cũng nhiều lần bị thực tế đánh bại. [Tôi tưởng em là...]
Sara nói: "Cô trông giống như một thiên kim tiểu thư vô lo vô nghĩ."
Họ đã chờ mong sai người.
Trần Tư Nhung lâm vào mê mang, rơi vào khốn đốn.
Sara là người bạn đầu tiên cô biết trong giới này.
Ban đầu, chỉ dạy cô cách hẹn hò, tìm những người đàn ông sạch sẽ, tử tế, tìm những vòng ôm ấm áp.
Một cái ôm thật chặt.
Quên đi những phiền muộn trong lúc kịch liệt cao trào, đừng để bản thân chìm đắm vào đó.
Sau đó, Trần Tư Nhung bắt đầu mê luyến một ít dài lâu, nhưng cô lại không muốn tìm bạn trai.
"Hay cậu thử tìm chủ nhân xem?"
Chính Sara đã đưa cô vào giới này, mở ra cánh cửa đưa cô đến một thế giới mới.
Kiểm soát tuyệt đối, và phụ thuộc tuyệt đối.
Trần Tư Nhung nhận ra ý nghĩa thần thánh của vấn đề này, nhưng cô không thể tìm được một chủ nhân phù hợp theo ý mình.
Sara nói: "Có đôi khi không tìm thấy một chủ nhân thích hợp, cũng là một sự may mắn."
Trần Tư Nhung: "Sao cậu lại nói vậy?"
Sara: "Bởi vì cậu có thể sẽ mê luyến chủ nhân, trong khi đó chủ nhân sẽ mãi chỉ là chủ nhân."
Trần Tư Nhung đã rất hoảng sợ vì sự tồn tại của mối nguy hiểm này, lúc đó quá nhiều việc cần làm sau khi tốt nghiệp nên cô đã rút lui khỏi giới.
Nhưng lúc này, cô đã bị áp lực đè nén đến tận cùng.
Cô cần tìm một người mạnh mẽ, cùng chia sẻ với mình.
C trả lời tin nhắn trong vòng một phút sau khi Trần Tư Nhung gửi đi.
Trần Tư Nhung không ngờ anh sẽ trả lời nhanh như vậy.
C: "Xin chào, tôi là C."
Trần Tư Nhung không quan tâm đến việc nói ra tên tiếng anh của mình, cái tên Grace ở đây rất bình thường và phổ thông, chỉ là người này có vẻ hơi đề phòng, chỉ nói rằng anh tên là C.
Thật ra anh có thể sử dụng một cái tên giả để đánh lừa đối phương, nhưng anh không làm như vậy.
Anh không muốn trở thành một ai khác.
Sau khi đọc xong, Trần Tư Nhung cảm thấy đầu óc tê dại.
Ở Trung Quốc có một câu ngạn ngữ cổ: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ".
Những người nói ra câu này, trong lời nói có cảm