Over The Knee - Qua Đầu Gối

Chương 5


trước sau



Khi còn là sinh viên, Trần Tư Nhung thường xuyên thức khuya học bài đến bức bối khó chịu trong người, cô sẽ lấy món đồ chơi nhỏ ra dùng.
4

Áp lực tâm lý càng lớn,  tần suất sử dụng món đồ chơi nhỏ càng cao.

Cô không có cách nào chịu đựng được cảm giác lo âu cùng áp lực,  vì vậy việc chìm đắm trong cơn cao trào ngắn ngủi là mộc cách để rời đi sự chú ý của bản thân.

Caesar nói: "Good job."

Trong đầu Trần Tư Nhung lại biến thành hai từ Good girl.

Cô muốn trở thành Good girl của ai đó, muốn được công nhận và khích lệ.

Lấy cớ đi toilet để rời khỏi chiến trường. Trần Tư Nhung đứng ở trước gương.

Mái tóc đen dài gợn sóng của cô được buộc gọn sau đầu, chiếc áo len mỏng bó sát người phác họa vòng eo thọn gọn.

Có thể trở thành bạn tình của Caesar không?

Anh không tán thành chuyện tình công sở phải không?
Không, có lẽ cô không thể lọt vào mắt xanh của anh. Anh sẽ không nhìn trúng mình.

Cảm xúc tiêu cực che trời lấp đất mà đến, Trần Tư Nhung cảm thấy cả người vô lực, muốn nằm xuống mặt đất ngay lúc này.

Sara đã đề nghị cô nên đi gặp bác sĩ tâm lý.

"Tớ sẽ suy xét." Trần Tư Nhung nói.

Bước ra khỏi toilet, di động trong tay Trần Tư Nhung rung lên.

Đó là lời nhắc hẹn giờ: 8 giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Cô thấy James ôm máy tính trả lời email, trong khi Caesar vẫn đang dùng di động.

Trước khi máy bay cất cánh đến Monaco, cô không cần phải làm chuyện gì khác.

Trần Tư Nhung ngồi trở lại chỗ của mình, đảm bảo rằng James và Caesar đang ở trong tầm nhìn của cô.

Điện thoại lại rung lên lần nữa, là C.

C: Bây giờ có rảnh nói chuyện không?

Trần Tư Nhung liếc nhìn Caesar, người vẫn đang nghiêm túc nhìn vào di động, đã yên tâm hơn rồi.

Grace: Có thể.

C: Để tôi xác nhận một lần nữa, em đang tìm chủ nhân đúng không?

Grace: Đúng vậy.

C: Có tiện cho tôi biết vì sao không?

Trần Tư Nhung tạm dừng một lát, đối với cô mà nói, thật ra lý do rất đơn giản.

Ánh mắt cô bất giác nhìn về phía Caesar.

Cô cần ai đó lúc mình không thể thở, ra lệnh cho cô: Breathe, Grace.

Grace: Tôi muốn tìm một chủ nhân.

C: Đây không phải câu trả lời cho vấn đề của tôi.

Grace: Tôi muốn có người nói cho tôi—

Trần Tư Nhung đã gõ từ Breathe, nhưng nhanh chóng xóa nó đi.

Grace: Tôi muốn sự tán thành từ chủ nhân.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, bên kia im lặng vài giây.

Trần Tư Nhung mím chặt môi, cuối cùng đầu bên kia cũng gửi đến một tin nhắn.

C: Bây giờ áp lực của em rất lớn đúng không?

Trần Tư Nhung kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng kìm nén sự ngạc nhiên, hỏi lại: Vì sao lại nói vậy ạ?

C: Đây là lần thứ hai em không trả lời tốt vấn đề của tôi.

Trần Tư Nhung gần như có thể tưởng tượng được ngữ điệu của anh, không phải cô không muốn trả lời câu hỏi của anh thật tốt, hoàn toàn thẳng thắn chia sẻ trong thời điểm vừa mới tìm hiểu nhau như thế này, cũng không phải là việc gì khó khăn đối với cô.

Nhưng tự vệ gần như là bản năng.

Grace: Xin lỗi, bây giờ áp lực của tôi rất lớn.

C: Không cần xin lỗi, bây giờ chúng ta mới tìm hiểu về nhau, không thích hợp cũng không phải vấn đề của em.

Grace: Anh cảm thấy chúng ta không thích hợp sao?

C: Đó là bởi vì em quá đề phòng tôi.

Trần Tư Nhung thừa nhận, cô đã có một chủ nhân thất bại, vì vậy nhiều hay ít vẫn có thái độ phòng bị với những người quen qua mạng, nhưng anh là do Sara đề cử. 

Grace: Tôi không nên đề phòng sao?


C: Khi cuộc trò chuyện không liên quan đến bất kỳ thông tin cá nhân nào, số tài khoản ngân hàng, ảnh hay video tự sướng, em có thể bớt đề phòng hơn.

Trần Tư Nhung cúi đầu, khóe miệng bất giác khẽ cong lên.

Grace: Áp lực rất lớn, cho nên tôi muốn tìm một chủ nhân.

C: Hiểu rồi, em muốn tìm ai đó để giảm bớt áp lực và nói cho em biết mình cần phải làm gì. 

Grace: Đúng vậy.

C: Em mong đợi điều gì từ đối phương?

Grace: Mạnh mẽ hơn tôi.

Trần Tư Nhung chỉ trả lời bốn từ này.

Bên kia im lặng một lát.

C: Em có thể hỏi tôi mọi vấn đề mà em muốn biết.

Bất giác nhịp tim của Trần Tư Nhung đập nhanh hơn, cô không biết điều đó có nghĩa là anh cảm thấy mình đáp ứng đủ yêu cầu của cô hay không.

Nhưng cô vẫn suy tư một lát, rồi gõ một dòng chữ.

Grace: Xin hỏi anh có bạn tình  không? Tôi không muốn người có bạn tình dạy dỗ. Nếu muốn gặp mặt trực tiếp, tôi muốn một bản báo cáo sức khỏe, tất nhiên tôi cũng sẽ có. Nếu gặp mặt, tôi hi vọng ngài cũng sẽ cung cấp giấy chứng nhận chứng minh mình không phải là tội phạm. 

Lòng bàn tay của Trần Tư Nhung thấm chút mồ hôi, sau khi gửi tin

nhắn, cô nhận ra mình đã bất giác đánh một chữ  "Ngài". 

Trái tim hồi hộp không ngừng, chờ một lát, Trần Tư Nhung ngẩng đầu lên nhìn Caesar.

Anh đang cúi đầu gõ chữ trên màn hình di động.

Tin nhắn của C rất nhanh được gửi đến.
2

C: 1: Tôi không có bạn tình. 2: Tôi không gặp mặt. 3:Tôi sẽ gửi cho em giấy chứng minh không phạm tội. 4: Tôi thích khi em gọi "Ngài".
2

Nhìn thấy câu cuối cùng. Khoang mũi Trần Tư Nhung bất giác phát ra một tiếng Hừ nhẹ.

Thân thể phảng phất như bị điện giật, nói chuyện trên thiết bị điện tử vài câu lại khiến cho cô có phản ứng sinh lý lớn như vậy. 

Nhưng anh nói rằng anh sẽ không gặp mặt ở ngoài đời.

Trong lòng Trần Tư Nhung có cảm giác mất mát, nhưng cô cũng cảm thấy có lẽ không gặp nhau mới có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp do khoảng cách tạo ra.

Suy cho cùng, không phải ai cũng giống như Caesar, nếu sau khi gặp mặt mà phát hiện ra đối phương quá xấu, Trần Tư Nhung không có cách nào đảm bảo rằng cô sẽ không chạy mất dép.

Ánh mắt Trần Tư Nhung lại bất giác nhìn về phía Caesar.

Cô biết quần lót của mình đã ướt. 

C: Bây giờ đến lượt tôi hỏi em một vài vấn đề.

Grace: Được.

C: 1. Em có bạn tình không? 2. Em đã trưởng thành chưa? 3. Em đang đi học hay đi làm? 4. Đang ở nhà riêng hay nhà chung?

Trần Tư Nhung bắt chước cách trả lời của anh: 1: Không có. 2: Đã trưởng thành. 3: Đi làm. 4: Nhà chung.

C: OK, chấp nhận mệnh lệnh qua video và cuộc gọi có thể chứ?

Grace: Có thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

C: Chấp nhận sử dụng công cụ không?

Grace: Chấp nhận.

Tâm tình của Trần Tư Nhung bắt đầu chờ mong, nhưng giây tiếp theo tin nhắn của C đã được đến.

C: Hôm nay tìm hiểu đến đây đã đủ rồi, lần sau tôi muốn nghe một chút áp lực của em, thời gian do em hẹn. 

Như một cơn cao trào kết thúc đột ngột .

Trần Tư Nhung kiểm tra thời gian, thỏa thuận 15 phút vẫn chưa hết.

Grace: Ngài đã nói 15 phút, còn ba phút nữa.

Cô gửi tin nhắn đi, bên kia lại không trả lời ngay lập tức.

Trần Tư Nhung cảm thấy mình giống như chiếc đầm lầy đóng băng đang tan chảy, nháy mắt trở nên vô hồn, có lẽ anh đang tức giận vì cô tính toán quá chi li chăng.

Ba chữ "Tôi xin lỗi" vừa mới đánh xong, đầu bên kia đã gửi đến một tin nhắn.

C: Xin lỗi, đây là vấn đề của tôi, vậy thì tôi sẽ nói điều gì đó sẽ cần dùng sau này.

Trần Tư Nhung nhanh chóng xóa đi ba chữ "Tôi xin lỗi", sau đó đánh: Ngài cứ nói.

C: Bất cứ lúc nào em gửi ảnh hoặc video cho tôi, đừng để lộ mặt, phông nền đằng sau ưu tiên là một bức tường trắng không có gì nổi bật, quần áo không cần quá cầu kỳ bắt mắt. 

Grace: Vì sao?

C: Em nên nói "Vâng", thay vì "Vì sao".

Grace: Thật xin lỗi, vâng.

C: Chủ yếu áp lực của em phát ra từ đâu? Trả lời ngắn gọn.

Cả người Trần Tư Nhung run rẩy, có một dự cảm bất thường.

Nhưng cô không dám nói dối: Cấp trên mới đến.

C: Bây giờ sếp đang ở cạnh em sao?

Trần Tư Nhung nhanh chóng nhìn thoáng qua thời gian, đã 8 giờ 15, không phải trong thời gian làm việc ngày thường.

Grace: Bây giờ đã tan tầm.

Tuy biết rằng C không ở bên cạnh, nhưng cách một màn hình mà mồ hôi lạnh của Trần Như Nhung vẫn thấm ra toàn thân.

Đôi tay cô nắm chặt di động, ngay sau đó có tin nhắn gửi về từ phía C.

Tiếng rung nhẹ chấn động, cơ thể cô nổi đầy da gà như muốn ngã xuống đất.

C: Bé ngoan sẽ không nói dối, Grace.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện