Nơi sân thượng Hoàng Kì, mây đen kéo đến, mưa phùn cuối đông bắt đầu đổ xuống, lất phất từng giọt khóc thay lòng cô gái......!
Giữa sân thượng, một cô gái mặc chiếc váy trắng nhiễm một tầng huyết sắc, máu từ nơi con dao găm đang cắm trên ngực nàng lan toả ra, tựa như những đoá mạn châu sa hoa nơi cạnh bờ Vong Xuyên, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, ẩn hiện một tầng lạnh lùng, dù đau đớn từ thể xác lẫn linh hồn mang lại, nhưng lông mày cũng chẳng nhíu một cái, khoé môi kéo nhẹ một nụ cười tự giễu.
Đau đớn nơi thể xác do con dao găm đâm thẳng vào tim, đau đớn nơi linh hồn thì do.....chính người nàng yêu nhất, đâm con dao này lên ngực nàng, rồi ngoảnh mặt đi không thèm nhìn lại dù một lần.
Ha.....cuối cùng thì người thua lại là tôi?
Cuối cùng thì......anh vẫn chọn ả chứ không chọn tôi!
Cuối cùng thì..........anh vẫn chẳng yêu tôi!dù chỉ một chút thôi........!
Nơi đáy lòng dấy lên nổi đau bất tận, nói cho nàng biết rằng, nàng đã thua ả, thua một cách triệt để, thua một người chẳng có gì hơn nàng.......!
Nàng- Hoàng Kì Uyên, một tổng tài cao cao tại thượng mang theo một thân y học, chưa bao giờ chịu thua trước ai nay lại thua trong tay một người mà một chút tiếng tâm cũng không có, một người giả dối, yêu tiền hơn cả mạng, một người một chút tài nàng cũng không........!
Bỉ ngạn hoa, có hoa không có lá.......!
....lòng chàng có ả, chứ không có ta!1
Từng dòng kí ức u tối lùa về như thước phim, tua lại sự ngốc nghếch điên cuồng của nàng.....!
Nàng hối hận rồi!
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Hối hận vì sao lại yêu hắn.....!
Hối hận vì sao lại điên cuồng theo đuổi hắn.....!
Nếu có kiếp sau, mong rằng nàng sẽ không yêu một người như vậy.......!
Ý thức nàng dần mơ hồ, lạc vào một mãnh sương mù tâm tối, rồi nàng cứ chạy, chạy đi tìm ánh sáng, cứ chạy...chạy.....chạy mãi.....rồi cũng đến, nàng thấy nơi không gian u tối loé ra một tia sáng, ánh sáng ngày một mãnh liệt, một giọng nói vang vọng khắp nơi:
"Dung nhập linh hồn, bổn mạng liên kết, khế ước linh hồn, kí"
Giọng nói đầy uy lực, tản mát khí thế ngút trời, toả ra khí phách, lại mạnh mẽ thắt chặt linh hồn nàng đến đau rát, dần dần trở nên mơ hồ mơ hồ.....!
Đến khi lấy lại ý thức, nàng cảm nhận mi mắt nặng trĩu, cơ thể hiện lên xúc cảm chân thật không còn mơ hồ như trước.
Mắt phượng hé mở, lộ ra con ngươi lam sắc sâu thăm thẳm, trong đầu bỗng hiện lên tầng tầng lớp lớp kí ức, các mãnh kí ức bị xáo trộn khiến nàng đau đầu, phải mất một lúc mới ổn định lại.
Nàng nhìn thoáng qua xung quanh, là một nơi xa lạ, mái nhà gỗ đen tuyền cũng vách nhà cổ kính, những đồ vật xung quanh đều khá cũ, căn phòng đơn xơ mộc mạc thoang thoảng mùi hương của gỗ.1
Theo kí ức từ nguyên chủ, nàng biết được thân thể này tên gọi Đông Phương Thiên Nguyệt, là trưởng nữ Đông Phương Gia, một gia tộc suy tàn ở Thanh Phong trấn, thuộc tiểu quốc gia Thanh Thiên Quốc, cả gia tộc chỉ còn lại gần hai mươi người, bao gồm phụ mẫu nàng, 3 ca ca, nàng và 7 người làm, đây là người theo Đông Phương Gia lâu đời, dù Đông Phương Gia suy tàn cũng không bỏ đi.
Đông Phương Gia hiện tại tài sản chỉ còn mỗi vài cửa hàng quần áo, vài cửa hàng đan dược nhỏ.
Đại Ca nàng là Đông Phương Hạo Hiên, nhị ca tên gọi Đông Phương Thanh Tuấn, tam ca danh xưng Đông Phương Tử Khanh, phụ thân là Đông Phương Trì, Mẫu Thân tự Bạch Vân......!
Mẫu thân nàng vốn là thứ nữ của một đại gia tộc, nhưng vì yêu phụ thân nàng sâu đậm, dứt khoát chọn rời bỏ gia tộc chứ không rời người mình yêu.
Đại