Một lúc sau, cuối cùng Tiểu Hoả cũng là lên tiếng, phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng từ nãy đến giờ:
"Tỉ, sao người không thử chấp nhận Phong Lam Thiên kia?"
Đông Phương Thiên Nguyệt nghe xong, chậm rãi nâng lên vò rượu, uống một ngụm lớn mới lên tiếng:
"Để ta ngươi kể ngươi nghe một chuyện"
"Chuyện gì?"
"Chuyện của Hoàng Kì Uyên"
"Hoàng Kì Uyên?"
"Đúng vậy, chuyện là Hoàng Kì Uyên có một gia đình rất hạnh, cha thương yêu mẹ dịu dàng, nhưng rồi ông trời lại mang cha nàng đi vào một ngày mưa lớn.
Sau đó, mẹ nàng cũng hoá điên thương nhớ chồng, một mình nàng phải gồng gánh tất cả............"
Đông Phương Thiên Nguyệt bắt đầu kể, kể cho Tiểu Hoả nghe về cuộc đời của Hoàng Kì Uyên, khi kể nàng tựa như một người ngoại lai không quen biết với kẻ gọi là Hoàng Kì Uyên, giọng nói không chứa bất kỳ cảm xúc gì đặc biệt, chỉ như đang đọc một quyển thoại bản vậy.
Tiểu Hoả nghe đến đoạn Lưu Hoàng đâm Hoàng Kì Uyên, đợi mãi chẳng thấy nàng kể tiếp, liền hỏi: "Sau đó thì sao? tỉ mau kể tiếp"
"Sau đó thì, linh hồn Hoàng Kì Uyên lạc vào vô tận hư không, kí khế ước với Hỗn Độn Thiên Châu, sau khi tỉnh lại, đã thấy mình ở một thế giới khác, trong một thân phận khác...........Đông Phương Thiên Nguyệt"
"Hoàng Kì Uyên chính là........"Tiểu Hoả sau khi nghe xong đoạn này, thực sự không thể ngừng kinh ngạc.
Đông Phương Thiên Nguyệt liếc nhìn nó, chậm rãi gật đầu, lại ừm một tiếng.
"Vì thế, ta không muốn yêu thêm một ai nữa cả, ta chẳng muốn lại một lần nữa rơi vào kết cục thảm họa như thế, Hoàng Kì Uyên si tình đã chết, bây giờ chỉ còn lại Đông Phương Thiên Nguyệt với trái tim băng lãnh, Lưu Hoàng kia ở bên cạnh Hoàng Kì Uyên ba năm, đến cuối cùng vẫn là có thể một dao giết đi, thì liệu Phong Lam Thiên ta quen biết không bao lâu, sẽ đối xử với ta cả đời sao?"
"Ta tôn trọng quyết định của tỉ...."Tiểu Hoả trầm ngâm trong chốc lát, mới là nói một câu đầy chắc chắn.
"Ya ya ya ya"Nhục Cầu cũng kêu lên mấy tiếng, giống như bày tỏ rằng ý nó cũng tương tự với Tiểu Hoả.
Đông Phương Thiên Nguyệt khẽ cười, thì thầm một câu đa tạ.
Tiếp theo sau đó, lại nâng lên vò rượu trong tay, uống liền mấy ngụm, như muốn dùng men say để quên hết chuyện ngày hôm nay vậy! Lâu lâu lại đánh mấy quả cầu thiên lực xuống mặt nước, khiến nó lại nổi lên từng đợt sóng.
Ước gì....tâm nàng mãi như mặt hồ này, dù cho bị quấy gợn sóng bao nhiêu lần, nhưng rồi chẳng bao lâu, sẽ trở lại phẳng lặng bình yên như cũ......!
Hình như trong túi càn khôn có một cây bạch ngọc tiêu