Sáng sớm hôm sau........!
Đông Phương Thiên Nguyệt hướng thư phòng Đông Phương Trì mà đi, không ngờ lại có cả Bạch Vân và Đông Phương Hạo Hiên ở đấy.
Nàng cũng là nói một tiếng với bọn họ, sẽ rời Đông Phương Gia đi lịch luyện một chuyến, Bạch Vân vẫn là có chút lo lắng cho nàng, liền là muốn lên tiếng phản đối.
Đông Phương Trì ngồi bên cạnh im lặng thật lâu không nói gì, cuối cùng cũng là lên tiếng, đồng thời nắm lấy bàn tay Bạch Vân, nhẹ nhàng vỗ về an ủi: "Ra ngoài lịch luyện cũng tốt, phải có khó khăn thì mới tiếng bộ, phụ thân biết với thiên phú của Nguyệt Nhi, tự nhiên là phi ưng bay trên trời, Trấn Thanh Phong này quá nhỏ, không đủ cho con tự do bay lượn"
"Đa tạ phụ thân đã hiểu cho nữ nhi" Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn Đông Phương Trì một lúc rồi lên tiếng.
"Không có gì, con định bao giờ sẽ rời đi?"
"Nữ nhi vốn định đã rời đi ở mấy ngày trước, nhưng là có vài việc khiến dự kiến của con bị đình trệ, sáng nay nói với mọi người xong, lát nữa liền rời khỏi Đông Phương Gia"
"Nguyệt Nhi tính toán như nào, thì cứ như thế đi, mẫu thân con đã có vi phụ rồi" Đông Phương Trì nghe xong, trầm ngâm chốc lát rồi nói.
"Nguyệt Nhi, ngươi nhưng phải hảo hảo cẩn thận a" Đông Phương Hạo Hiên cũng có chút lo lắng, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ quy về một câu dặn dò.
Bạch Vân trong mắt đầy lo lắng, nữ nhi chính là cái áo bông nhỏ của bà, từ khi còn nhỏ đã được bà yêu thương hết mực, bây giờ lại chuẩn bị rời đi, bà sao có thể không khó chịu trong lòng được!
Bất quá cuối cùng cũng không nói gì, chỉ lẵng lặng lấy khăn tay lau vội giọt nước mắt sắp rơi khỏi khoé mi.
Đến giữa trưa, Đông Phương Thiên Nguyệt chuẩn bị xong mọi thứ, mang theo Nhục Cầu và Tiểu Hoả rời khỏi Đông Phương Gia.
Còn về Phong Lam Thiên, sau khi nàng rời đi, cũng là âm thầm đi theo nàng, nhưng là giữa đường lại gặp một tên thuộc hạ, báo Quỷ Cung có quan trọng sự việc cần đích thân hắn giải quyết, cuối cùng vẫn là phải quay trở về Quỷ Cung.
Trong lòng bất quá lại là một mãnh không vui, cả đoạn đường trở về Quỷ Cung đều giữ khư khư cái vẻ mặt tức giận, khiến Hàm Nhất và tên thuộc hạ kia trong lòng là hoảng sợ, cứ như thể là đang đi trên một tầng băng mỏng,