Chăm sóc em bé là một việc vô cùng vất vả, cũng may mẹ Lâm Y thường xuyên đến nhà tôi để chạy đôn chạy đáo, nếu không chỉ dựa vào một người thiếu kinh nghiệm như tôi, sợ là khó có thể chu toàn được mọi chuyện. Trong những ngày qua, tôi cũng đang học cách chăm sóc con cái, dần dần tôi cũng bắt đầu lên tay.
Chúng tôi không chỉ đưa Ưu Ưu vào điều trị mà còn đưa mẹ Lâm vào điều trị. Nội dung trị liệu rất đơn giản, bọn họ không bắt buộc phải làm bất cứ việc gì, chỉ cần thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh Lâm Y, thỉnh thoảng cùng Lâm Y nói vài câu để cho Lâm Y cảm nhận được hơi thở của họ là đủ.
Đối với người ruột thịt, máu mủ tình thâm, tình cảm kia đều là xoa vào trong xương cốt, không cần phải đắn đo, kỳ thực chính là phương pháp trị liệu ấm áp tốt nhất. Lâm Y trước đây không cảm nhận được, nhưng bây giờ chị ấy không còn tự phong bế mình như vậy nữa, từ từ có thể cảm nhận được hơi ấm của người thân vây quanh.
Đây là tuần tự của một quá trình, quá trình này vụn vặt, vì vậy tôi sẽ không đi vào chi tiết, chỉ nói về những thay đổi đáng kể nhất của Lâm Y trước tết Âm Lịch.
Vì Lâm Y Thần ý thức được tầm quan trọng của ba mẹ nên thái độ của chị ấy đối với mẹ thay đổi rõ ràng nhất. Dù còn vụng về và thiếu tự nhiên nhưng mẹ Lâm đã cảm động không thôi. Mỗi lần mẹ Lâm đến nhà tôi, chị ấy đều phân biệt được tiếng bước chân trước khi bước qua cửa, chị ấy đi dép lê từ sớm đã đợi ở cửa.
Do mẹ Lâm cả đời làm giáo viên, do công việc yêu cầu phải đứng lâu nên dì ấy bị bệnh nghề nghiệp, eo chân không tốt, mỗi khi trời lạnh đều đau đến không chịu được. Lchịần đầu tiên ấy cầu xin tôi đưa chị ấy ra ngoài cửa, chị ấy mua kim chi, vải dệt, gối đầu nhỏ, chỉ len và kim đan, chị ấy tự làm một chiếc gối thắt lưng, chị ấy đeo một chiếc gối nhỏ phía sau như một chiếc kimono, khi chị ấy ngồi xuống trên eo liền có đệm mềm, còn có thể làm ấm bụng, rất thân mật. Chị ấy còn đặc biệt đan hai chiếc quần tất len bảo vệ đùi để mẹ chị ấy mặc vào mùa đông cũng sẽ không sợ lạnh.
Mỗi lần mẹ Lâm đến, ngồi trên sô pha, chị ấy đều lặng lẽ quỳ bên cạnh mẹ xoa bóp chân, mẹ chị ấy hai chân không tốt, bị suy giãn tĩnh mạch từ mấy năm nay, còn chưa hết triệu chứng, còn bị thêm viêm khớp. Lâm Y trong lòng biết rất rõ ràng, không thể nói được những lời ấm áp, chỉ có thể dùng những việc nhỏ này biểu đạt rất tốt với mẹ mình, để mẹ mình yên tâm.
Rất nhiều lần, tôi nhìn thấy mẹ Lâm hai mắt đỏ bừng trước khi trở về, trong lòng tôi vừa thấy nhẹ nhõm vừa cảm động.
Hiện tại Lâm Y còn không thể thấy ba chị ấy, mẹ Lâm đã đề cập đến điều đó với tôi vài lần trong bí mật, nói rằng lão nhân đã hỏi về con gái của mình rất nhiều lần. Khoảng thời trước khi bố Lâm về nhà, nhìn thấy cháu gái ở nhà, chú ấy rất vui mừng nhưng cũng có chút bối rối. Nói con gái, con rể làm cái gì mà con cái cũng mặc kệ, liền ném cho vợ chồng già. Mẹ Lâm mù quáng giả vờ không hiểu sao lại nói rằng hai vợ chồng trẻ quá bận đi làm, trong nhà cũng không yên tâm được bảo mẫu, bản thân bà quá nhàn rỗi nên đã đưa cháu gái của mình mang về.
Lão gia tử đương nhiên không có nghi ngờ, còn tưởng rằng bảo mẫu thuê ở nhà là để chăm sóc bản thân mình, nhưng lại không biết thực ra là đang chăm sóc cháu gái. Sau khi vui vẻ trêu chọc cháu gái trong nhiều ngày, cuối cùng cháu gái cũng bị tiễn đi. Lão gia tử lại nghi hoặc, thật là phẫn nộ khi hai vợ chồng không tự mình đến đón con cái, mà để bạn già đưa đi. Không gặp con gái nhiều ngày như vậy còn chưa tính, cũng không có thời gian tới đón sao? Thuận tiện cũng đến xem lão già này một chút, cũng không mất nhiều sức và thời gian. Con gái nhà mình đây là bị làm sao vậy, từ trước đến giờ như tri kỷ, hiện giờ bản thân bệnh nặng, như thế nào lại không thấy tăm hơi bóng dánh con gái?
Mẹ Lâm có thể kể toàn bộ câu chuyện, dì ấy đầy uỷ khuất và đau khổ, dì ấy không thể nói với ba chị ấy, dì ấy chỉ có thể lấy cớ cho công việc của Lâm Y vì đã bước vào giai đoạn quan trọng và chị ấy quá bận. Tuy rằng lão gia tử không nói gì thêm nữa, nhưng rõ ràng đối với con gái cùng con rể có chút thất vọng buồn lòng.
Tôi nghe xong trong lòng cũng khổ sở, chỉ có thể nói chờ một chút nữa, đợi Lâm Y hồi phục lại một chút, sau đó có thể để chị ấy gặp ba Lâm.
Về phần Lâm Y, mặc dù thái độ của chị ấy đối với mẹ Lâm đã thay đổi rất nhiều, nhưng đối với Ưu Ưu, trước sau tiến triển không phải rất lớn. Chị ấy không muốn gặp Ưu Ưu nhiều, cũng không muốn cùng với Ưu Ưu chung sống ở bên nhau. May mắn thay, Ưu Ưu kì thật rất ngoan, không giống như những đứa trẻ khác,đặc biệt rắc rối. Bé không khóc quá nhiều và mỗi khi bé khóc rất dễ dỗ dành, chỉ cần tìm được bí quyết là được. Và mỗi khi Ưu Ưu khóc, tôi có thể cảm nhận được sự cáu kỉnh của Lâm Y. Bất cứ khi nào tiếng khóc vang lên, chị ấy sẽ bắt đầu chạy như một con thú trong phòng khách, nếu tôi không thể dỗ Ưu Ưu càng sớm càng tốt, tôi sợ rằng tôi phải để Ưu Ưu một mình mà đi đến dỗ dành Lâm Y.
Trong ấn tượng của tôi, Ưu Ưu có vẻ là một đứa trẻ rất ồn ào, bây giờ có vẻ như điều này là không đúng, phần lớn là do Lâm Y ở trong trạng thái tâm lý không tốt nên đã khuếch đại tiếng khóc của Ưu Ưu. Đứa trẻ nhỏ nào mà không khóc nháo, nhưng Ưu Ưu thực sự rất ngoan, ngủ rất yên vào ban đêm, không bao giờ cãi lời người lớn và rất đáng yêu so với những đứa trẻ khác. Đôi khi, cảm giác đáng yêu đến mức là người khác đau lòng.
Tôi phải chăm sóc cả người lớn và trẻ em, tôi thực sự kiệt sức trong những ngày này. Mặc dù phần lớn sức lực của tôi đều dành cho việc chăm sóc đứa trẻ, nhưng thực sự tâm điểm của tôi là Lâm Y. May mắn thay, trước đêm giao thừa tết Âm lịch, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy bước ngoặt của cặp đôi oan gia mẹ con này.
Sau gần một tháng ở chung thân thiết, sự ăn ý về việc sống chung một phòng của Lâm Y và đứa trẻ dần được hình thành. Dù không thể nói rằng hai mẹ con đã nối lại quan hệ mẫu tử bình thường, nhưng ít nhất sẽ không cảm thấy xấu hổ về nhau như nhìn thấy kẻ thù của mình. Sự nôn nóng ban đầu của Lâm Y đối với đứa trẻ đã được cải thiện rất nhiều. Ít nhất có hai lần như vậy, khi đứa trẻ khóc lên chị ấy ngoảnh mặt làm ngơ cũng không có phản ứng quá lớn, đây là tiến bộ.
Đây là hiện tượng tự nhiên, nhưng cũng không làm tôi hoàn toàn yên tâm, bởi vì còn chưa đạt tới mức để lão gia tử không nghi ngờ quan hệ của đôi mẹ con này, huống chi mục đích cuối cùng là để Lâm Y bỏ đi quá khứ, hoàn toàn nhìn nhận đứa con này.
Tối hai mươi bảy Tết, tôi đang thu dọn hành lý trong nhà, chuẩn bị hôm sau về nhà ăn Tết. Không dễ dàng để mua vé máy bay trong dịp tết Âm lịch này. Cho nên tôi mua vé khá sớm. Lịch trình đã được sắp đặt sẵn. Tôi đã nói với Lâm Y nhiều lần về sự vắng mặt của tôi trong dịp tết Âm lịch này. Chị ấy dường như không có phản ứng gì. Điều này thật sự khiến tôi chị đả kích. Ngày mai, tôi sẽ đưa Lâm Y trở lại Lâm gia. Dáng vẻ này của chị ấy, tôi thật sự lo lắng rằng khó có thể che giấu được chuyện này. Nếu không thể che giấu được, Tết nhất này nếu lão gia tử xảy ra tình trạng gì đó, thật sự rất khó tưởng tượng.
Mọi thứ gần như đã thu dọn xong, tôi vào phòng tắm để tắm rửa. Đang tắm được nửa đường, trong tiếng nước, tôi nghe thấy tiếng " Rầm ", có thứ gì đó xô ngã, rồi tôi nghe thấy tiếng Ưu Ưu đang khóc lớn.
Trong đầu tôi vang lên một tiếng "Ong", tim tôi như bị sốc, tôi vội vàng tắt nước, lung tung lau người, quấn áo choàng tắm rồi lao ra ngoài. Phòng tắm cách phòng tôi không xa, Ưu Ưu đang ở tạm trong phòng tôi. Chiếc