Vào ngày 28 tết, tôi mang Lâm Y cùng Ưu Ưu trở lại Lâm gia, trước khi đi Lâm Y cũng không liếc mắt nhìn tôi một cái hoặc biểu hiện tỏ ra lưu luyến tôi. Tôi mơ hồ không biết chị ấy đang nghĩ gì. Chị ấy đưa cho tôi một chiếc khăn và thêu tên tôi lên đó, như vậy rất ái muội, chị ấy không nên không rõ ràng như vậy. Hay đó đơn giản chỉ là sự bày tỏ lòng biết ơn với tôi vì tôi đã chăm sóc chị ấy trong suốt thời gian bấy lâu nay?
Ngày hai mươi chín giao thừa, tôi chuẩn bị đi sân bay từ sáng sớm, khi đi ra ngoài, tôi cố ý mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, quàng chiếc khăn quàng cổ màu trắng mà chị ấy đưa cho tôi, tôi tỉ mỉ trang điểm một chút. Chỉ tiếc là thời gian còn quá sớm, không biết chị ấy đã rời giường hay chưa, không dám đến nhà chào tạm biệt chị ấy, không biết mình đang mặc đồ và trang điểm là cho ai xem. Học tỷ hôm nay đến tiễn tôi, khi một thân trang điểm này lọt vào mắt chị ấy, tôi hoàn toàn trở thành đối tượng bị trêu chọc.
"Hahaha... Xem như tôi hoàn toàn đã biết được, con gái vì người mình thích mà trang điểm, quả nhiên cổ nhân không có lừa tôi." Học tỷ một bên lái xe vừa thoải mái cười to vừa vỗ tay lái.
"Học tỷ, buồn cười đến như vậy sao?" Tôi ngồi ở trên ghế phụ, chống đầu ngáp dài.
"Em thành thật nói cho tôi, hai người các em có phải đã tiến triển phải không?" Học tỷ vẻ mặt bát quái.
"Còn có thể có cái gì tiến triển, cũng vậy thôi." Tôi yếu ớt mà đáp chị ấy.
"Không thể nào, chiếc khăn quàng cổ của em không phải do chính tay cô ấy dệt sao? Nó không phải là một tiến triển nhỏ à."
"Nhưng chị ấy hẳn nên là chỉ tặng cho em một món quà thôi. Nhưng khăn quàng cổ không phải chỉ có một mình em, ba mẹ em đều có nó. Điều này có một ý nghĩa hoàn toàn khác. " Tôi nói.
"Em nghĩ như vậy là không đúng rồi. Lỡ như trong trường hợp cô ấy xấu hổ khi tự mình tặng quà cho em, cho nên cô ấy mới tặng thêm cho ba mẹ em, như vậy không phải là em nghĩ sai rồi sao? Cho dù cô ấy thực sự chỉ tặng quà cảm ơn cho em, điều này cũng là một tiến bộ rất lớn. Em nên vui vẻ mới phải. "
" Em biết, chị xem bộ dáng của em đang rất khổ sở sao? "Tôi trừng mắt nhìn chị ấy một cái.
"Em đó nha, tôi biết Lâm Y trước đây có thể đối xử không tốt với em, dẫn đến việc em có cái nhìn bi quan về cô ấy. Em phải có chút tin tưởng với cô ấy, đừng lúc nào cũng tiêu cực như vậy, nếu không quan hệ giữa hai người sẽ không cải thiện." Học tỷ tận tình khuyên bảo.
"Vâng." Tôi thản nhiên đáp, nhưng trong lòng thầm nghĩ, nơi nào lại dễ dàng như vậy, Lâm Y từ trước đến giờ vẫn luôn trốn tránh tôi, khi tôi đến gần tựa như một con chim sợ cành cong, thích tôi, sợ rằng sẽ rất khó.
"Cố Phàm, hẳn là trước kia em đã học nó khi còn học cao học. Sự chuyển giao tình cảm của bệnh nhân cho bác sĩ tâm lý."
"Hả? Tất nhiên rồi. Nhưng bất quá em cùng Lâm Y rõ ràng là khác nhau. Em biết chị ấy từ trước, và chị ấy cũng biết em, biết rằng em thích chị ấy, hơn nữa kháng cự lại em. Bên cạnh đó, chị ấy không biết rằng em là bác sĩ tâm lý đang tiến hành trị liệu cho chị ấy, vì vậy việc chuyển giao tình cảm giữa bọn em sẽ không được thành lập. "
Bệnh nhân đối với bác sĩ tâm lý có tình cảm là một hiện tượng rất phổ biến, bởi vì hầu hết các bệnh nhân mắc bệnh tâm lý đều không được yêu thương hoặc không được chăm sóc trong cuộc sống hiện thực và những người xung quanh đối xử với họ rất tệ. Bác sĩ tâm lý là người duy nhất lắng nghe họ một cách cẩn thận và xoa dịu tâm hồn họ một cách nhẹ nhàng. Đặc biệt khi bác sĩ tâm lý và bệnh nhân ở trong hoàn cảnh chênh lệch tuổi tác không quá lớn, lại là người khác giới thì rất dễ nảy sinh tình cảm chuyển giao. Bệnh nhân sẽ lầm tưởng rằng mình đang yêu bác sĩ nhưng thực chất đó chỉ là ảo giác. Chuyển giao là một phần của điều trị và có hiệu quả trong việc hướng dẫn bệnh nhân. Các bác sĩ tâm lý nói chung sẽ sử dụng thủ thuật này.
Mà các bác sĩ tâm lý đôi khi cũng di căn ngược lại đối với bệnh nhân, và yêu bệnh nhân bởi vì thương hại. Nói như vậy, điều này trong quá trình trị liệu điều này không phải là không có khả năng xuất hiện, xét cho cùng bác sĩ cũng là con người cũng có tình cảm. Nhưng hầu hết các bác sĩ tâm lý sẽ giải quyết phần cảm tình này và cuối cùng là đạp phanh lại. Những người không thể đạp phanh chỉ có thể từ bỏ giấy phép của mình, cống hiến cả đời cho một mình bệnh nhân này.
Chính xác mà nói, tôi cùng Lâm Y không phải là quan hệ bác sĩ - bệnh nhân, chị ấy cùng học tỷ mới là như vậy. Tôi chỉ dùng kiến thức tâm lý của mình, chỉ là một người giúp đỡ để hướng dẫn Lâm Y từng bước theo đúng kế hoạch điều trị của học tỷ. Tôi không đủ khả năng để chữa trị cho những bệnh nhân mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng như Lâm Y, vì giấy phép hành nghề của tôi chỉ là cố vấn, không phải bác sĩ trị liệu tâm lý. Tôi chỉ có thể ở trong trường học tâm lý của để phụ đạo, nhưng học tỷ có thể ngồi trong phòng tư vấn tâm lý của một bệnh viện lớn, đây là sự khác biệt. Mối quan hệ giữa tôi và chị ấy cũng khác với mối quan hệ giữa bác sĩ tâm lý và bệnh nhân thông thường, tôi và chị ấy quen nhau từ thuở ấu thơ, chị ấy biết rằng tôi thích chị ấy từ rất lâu rồi, và chị ấy luôn cự tuyệt tôi.
Không hiểu sao học tỷ lại nhắc đến chuyện chuyển dời tình cảm.
Bất quá tôi rốt cuộc tài hèn học ít, chỉ nghe học tỷ tấm tắc vài tiếng và nói:
"Nhưng em nói sai rồi, Cô ấy đối với em sinh ra tình cảm chuyển dời, thay đổi một cách vô tri vô giác, không thể tránh né."
"Chị là muốn nói gì? "
"Cô ấy đã đem cảm xúc khi đối đãi với người yêu lý tưởng trong tâm trí của mình chuyển dời lên em. " Học tỷ nói.
"....." Chị gái thật là có lý, tôi cảm thấy không còn gì để nói.
Học tỷ không có giải thích lại, đã đến sân bay, tôi dứt khoát lên máy bay, một đường bay trở về